Tối đến, bụng dạ cô cũng ngoan ngoãn hơn, không còn hành hạ cô lúc nửa đêm nữa. Sáng hôm sau, Lâm Duật Xuyên canh cô uống thuốc một lần nữa rồi mới cho Bánh Rán Vừng ăn.
Ôn Tiếu Tiếu nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa thì hỏi anh: “Hôm nay anh không đi làm hả?”
“Không, anh đi rồi thì trưa nay em ăn gì?” Hôm qua Ôn Tiếu Tiếu đau bụng cả ngày nên chỉ ăn vài muỗng cháo. Hôm nay cả người yếu ớt, chắc chắn không thể tự nấu cơm được.
Ôn Tiếu Tiếu nghe anh nói vậy thì mím môi nói: “Dù sao em cũng chỉ ăn cháo trắng được thôi, có ăn hay không cũng chẳng khác nhau mấy.”
“Đương nhiên vẫn phải ăn cơm chứ.” Lâm Duật Xuyên cho Bánh Rán Vừng ăn xong thì rời khỏi phòng cho chó, “Trưa nay để anh làm mì cho em ăn, không ăn cháo nữa.”
Đôi mắt Ôn Tiếu Tiếu sáng lên: “Có tôm và trứng chiên không?”
Lâm Duật Xuyên gõ nhẹ lên đầu cô: “Mới khỏe lại mà đã bắt đầu ăn không kiêng kỵ rồi à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT