Những lời của Tụng Hạ chỉ khiến Chử Thanh Oản càng hiểu rõ hơn—kẻ nhắm đến vị trí kia không chỉ có mình nàng.
Nàng khẽ ngước mắt, ánh nhìn xuyên qua song cửa, hướng về Trường Xuân Hiên.
Trong câu nói của Tụng Hạ, có một thông tin khác mà nàng không bỏ qua:
“Tô tần là người của Chu Quý phi sao?”
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp phủ lên mái ngói đen bóng loáng. Dưới dãy hành lang dài, cung nhân của Trường Xuân Hiên đứng cúi đầu, khéo léo nép mình vào bóng râm để tránh đi phần hơi nóng còn sót lại sau cơn mưa.
Thanh Lệ cẩn thận nâng khay trà, bước chậm rãi trên nền đá xanh. Nghe thấy âm thanh từ Ngọc Quỳnh Uyển bên cạnh, nàng ta khẽ khựng lại, bất giác quay đầu nhìn về phía đó.
Chiêu Dương Cung vốn yên tĩnh bấy lâu, bởi từ trước đến nay, nơi này chỉ có một vị chủ tử. Nay bỗng nhiên có thêm tiếng động, khiến nàng ta có phần không quen.
Nhanh chóng thu lại ánh mắt, Thanh Lệ cau mày, giũ nhẹ chân váy, cẩn thận xoa sạch bùn đất bám trên giày trước khi bước vào nội điện.
Trong phòng, một nữ tử vận cung trang màu tím nhạt đang tựa mình trên tháp, chậm rãi lật giở từng trang sách. Khi Thanh Lệ đặt khay trà xuống, nàng ta mới từ tốn gấp sách lại, ánh đồng trên chén trà phản chiếu gương mặt dịu dàng của nàng. Nhìn thấy nét mặt khác thường của Thanh Lệ, nàng ta mỉm cười, giọng điệu có phần thấu hiểu:
“Tân phi đã nhập cung rồi sao?”
Thanh Lệ cúi đầu đáp:
“Hẳn là vậy, nô tỳ nghe thấy tiếng động từ phía Ngọc Quỳnh Uyển.”
Dứt lời, nàng ta nhanh nhẹn dâng trà lên cho chủ tử.
Tô tần khẽ dừng lại một chút, hoặc có lẽ không. Nàng ta cúi đầu, đưa chén trà lên môi nhấp nhẹ. Đột nhiên, động tác dừng lại thoáng chốc. Không đợi Thanh Lệ mở lời thắc mắc, nàng ta nhẹ nhàng hỏi:
“Trà ngân châm này… là của năm ngoái sao?”
Thực ra, câu hỏi này không cần đáp án. Bởi từ năm ngoái, sau khi được phong tần, nàng từng nhận được không ít ban thưởng. Nhưng đến năm nay, phần trà tiến cống mới lại không còn xuất hiện ở Trường Xuân Hiên.
Vừa dứt lời, dường như Tô tần chợt nhận ra điều gì đó. Nàng không đợi Thanh Lệ trả lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu, chậm rãi nhấp từng ngụm trà.
Thanh Lệ thoáng ngẩn người. Trước nay, chủ tử vẫn luôn bình tĩnh, chưa từng thể hiện điều gì khác thường, khiến nàng ta không hề nhận ra thay đổi nào.
Nhưng lúc này, nàng ta bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nếu thực sự chẳng hề bận tâm, vậy tại sao chủ tử lại vô thức để ý đến thời điểm tân phi nhập cung?
Trong lòng Thanh Lệ bỗng dưng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.