Ngay khi biết mình sẽ được điều đến Ngọc Quỳnh Uyển, Tụng Hạ đã tranh thủ tìm hiểu đôi chút về vị Tô tần này. Sau một thoáng do dự, nàng cung kính đáp:

“Nô tỳ không biết nhiều về Tô tần, chỉ nghe nói nàng ấy nhập cung năm Dư Hàm thứ tư với phân vị Bảo lâm. Nàng được nhận xét là người hiền hòa, dịu dàng, suốt ba năm qua chưa từng có mâu thuẫn với ai, rất được lòng các cung nhân.”

Nói đến đây, Tụng Hạ thoáng ngẩng đầu quan sát sắc mặt chủ tử, rồi mới tiếp tục:

“Tuy nhiên, có tin đồn rằng Tô tần và Triêu Hòa Cung có mối quan hệ khá thân thiết.”

Lo rằng Chử Thanh Oản có thể chưa nắm rõ về Triêu Hòa Cung, nàng ấy khẽ cúi đầu bổ sung:

“Quý phi nương nương hiện đang ở Triêu Hòa Cung.”

Nghe vậy, ánh mắt Chử Thanh Oản khẽ dao động.

Quý phi vốn là chủ một cung, khi nhắc đến Triêu Hòa Cung, chỉ cần nói nơi đó là chỗ ở của nàng ta đã đủ. Vậy mà Tụng Hạ lại cố ý thêm vào hai chữ “hiện tại”.

Chử Thanh Oản bất giác nhớ lại cuộc trò chuyện giữa nàng và phụ thân trước khi vào cung.

Thực ra, nàng không nên có mặt ở đây.

Theo quy định, tuyển tú diễn ra ba năm một lần, nữ nhi nhà quan đến tuổi đều phải tham gia. Khi nàng vừa cập kê, tổ mẫu qua đời, nàng phải giữ đạo hiếu nên đã bỏ lỡ kỳ tuyển tú hai năm trước. Theo lý, nàng không thể đợi đến kỳ tuyển tú tiếp theo. Trong nhà cũng đã âm thầm chuẩn bị để định ra một mối hôn sự phù hợp.

Nghĩ đến đây, ngón tay giấu trong tay áo của Chử Thanh Oản khẽ siết lại.

Nhưng lần này, Thái hậu lại hạ chỉ thay Hoàng thượng tuyển chọn phi tần, đồng thời cố ý dời thời gian tuyển tú sớm hơn một năm.

Ngày thánh chỉ truyền đến, phụ thân gọi nàng vào thư phòng, giữ nàng lại suốt hai canh giờ.

Người ngoài đều nghĩ rằng phụ thân sẽ căn dặn nàng đủ điều, thậm chí phân tích những mặt lợi hại liên quan đến tiền đồ của gia tộc.

Nhưng thực ra, người chỉ nhìn nàng thật lâu, rồi chậm rãi nói một câu:

“Hiện nay, vị trí Hoàng hậu vẫn còn trống.”

Lời này chính là cho nàng một sự lựa chọn.

Có lẽ, nàng thật sự là kẻ ham vinh hoa quyền quý, cũng có thể là nàng tự đánh giá bản thân quá cao. Nhưng nếu đã phải thành thân, cuối cùng đều là giúp phu quân sinh con dưỡng cái, quán xuyến gia đình, vậy thì tại sao nàng không thể là người ngồi trên vị trí cao nhất?

Chử Thanh Oản sớm biết con đường phía trước sẽ không dễ dàng, cũng hiểu rằng một khi bước vào, sẽ không còn đường lui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play