Trên mặt cỏ ở sân nhà trẻ, ánh mặt trời trải một tầng thảm vàng kim lên mặt đất.

Tiếng cười vui vẻ, trong trẻo của những đứa trẻ vang vọng, hòa cùng âm thanh "soạt" của cầu trượt, khiến cả khu vườn tràn ngập sức sống.

Ghế xích đu đặt trước một bụi cỏ rậm rạp, không ít bạn nhỏ đang xếp hàng chờ chơi, mà đứa trẻ chiếm được xích đu trước đó đang cười vui vẻ, thích thú đong đưa trên ghế.

Mà phía sau bụi cỏ, Nhu Nhu đang bị Trang Kiệt nắm tay, chu môi có chút không vui nói:

“Anh, Anh là ai vậy? Em phải về ăn bánh quy nhỏ rồi!”

Nhu Nhu nhìn xung quanh, thấy nơi này có vẻ khá khuất, lúc này mới chợt rụt cổ lại, muốn rút tay về.

Trang Kiệt thì lại nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có ai, lúc này mới thở phào, buông tay Nhu Nhu ra.

Xoay người lại, ánh mắt Trang Kiệt cuối cùng dừng trên người nhóc con trước mặt.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn giống như hai viên đá quý màu đen khảm trên khuôn mặt, trong mắt mang theo một tia sắc lạnh không thể xua tan, mỗi khi nhìn người, mí mắt luôn không tự giác hơi cụp xuống, lộ ra vài phần u ám.

Thế nhưng khi đối diện với Nhu Nhu, Trang Kiệt lại cố tình thu liễm ánh mắt của mình, cố gắng khiến ánh mắt chính mình trở nên ôn hòa hơn.

Chỉ là, nhìn dáng vẻ chu môi của Nhu Nhu, có vẻ hiệu quả cũng không được tốt lắm.

Bất an mà moi bàn tay nhỏ của mình, Nhu Nhu bặm môi, cọ xát mũi chân rồi nói:

“Em muốn đi tìm cô giáo Tiểu Nhiên.”

Ánh mắt Trang Kiệt tựa như dán chặt lên người Nhu Nhu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ấy một lúc lâu, mãi đến khi bị giọng nói non nớt của Nhu Nhu kéo về thực tại.

Tâm tình phức tạp mà cụp mắt, Trang Kiệt móc ra một miếng bánh từ trong túi:

“Nhóc ăn đi, sau này nếu có ai cướp đồ của nhóc, nhớ tới tìm ta.”

Nghe lời Trang Kiệt nói, khuôn mặt nhỏ của Nhu Nhu vẫn ngây ngốc như cũ, nghiêng đầu mở miệng:

“Nhưng em không quen biết anh nha, hơn nữa... hơn nữa cũng không có ai cướp đồ của em.”

Trang Kiệt nghe thấy Nhu Nhu nói, con ngươi chớp mắt trầm xuống, sau đó không chút do dự nhét bánh vào trong lòng Nhu Nhu.

“Cứ ăn đi, ta thấy rất rõ ràng, đừng có ngây ngốc mà để người khác bắt nạt.”

Nhìn vào đôi mắt đơn thuần lại ngây thơ của Nhu Nhu, đôi lông mày đen của Trang Kiệt không khỏi nhíu nhẹ.

Tại sao hắn lại cảm thấy, nhóc con này càng nhìn càng ngốc vậy chứ?

Mùi sữa thoang thoảng, thậm chí khi tới gần, Trang Kiệt còn có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào toát ra từ người Nhu Nhu.

Cặp mắt này cũng không thích hợp, ánh mắt hung tàn đâu?

Trang Kiệt không nhịn được muốn tiến lên nhìn kỹ hơn, xem thử nhóc con này có phải đang giấu đi chút hung dữ nào không.

Càng nhìn càng thấy khuôn mặt tròn trịa ấy có chút quen thuộc.

Trang Kiệt cảm thấy bực bội trong lòng, có chút không vui mà đá hòn đá nhỏ dưới chân, hít sâu một hơi rồi nói:

“Phí Nhu, tóm lại nhóc nhớ kỹ, có chuyện gì thì tới tìm ta, ta tên là… Trang Kiệt, học lớp thứ ba ở tầng giữa.”

Rất ít người gọi cả họ lẫn tên chính mình, Nhu Nhu thoáng ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại, đưa bánh trả cho Trang Kiệt.

“Không được đâu, em không quen biết anh, em phải về rồi!”

Trang Kiệt cau mày, đẩy tay Nhu Nhu trở lại: “Tự mình ăn đi…”

Hai người đẩy qua kéo lại, Trang Kiệt dùng hơi nhiều lực, suýt chút nữa khiến Nhu Nhu ngã nhào.

“Oa! Ta nói tìm không thấy Nhu Nhu đâu, hóa ra là ngươi đang bắt nạt hắn!”

Lôi Tiểu Ngạn hùng hổ chạy tới, nhìn thấy Nhu Nhu bị một đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, cơn giận lập tức bùng lên.

“Không cho phép bắt nạt Nhu Nhu, a a a!”

Lôi Tiểu Ngạn vừa hét vừa chạy tới, mỡ trên mặt rung rung, bàn tay nhỏ quơ loạn trên không trung, lao thẳng về phía Trang Kiệt.

Trang Kiệt nghe tiếng hét thì quay đầu lại.

Nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa của Lôi Tiểu Ngạn, hắn thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, ánh mắt tối sầm, mí mắt cụp xuống, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Trang Kiệt vừa nhấc tay lên, hai người chuẩn bị xông vào đánh nhau, nhưng ngay lúc đó, chân Lôi Tiểu Ngạn trượt phải viên đá nhỏ, "bịch" một tiếng, cậu nhóc liền quỳ rạp xuống trước mặt Trang Kiệt.

Trang Kiệt: “……”

“Ai u, chân ta đau quá! Hu hu——”

Lôi Tiểu Ngạn nặng như vậy mà ngã xuống đất, khiến bụi bặm bay tán loạn, nước mắt cũng thuận thế trào ra, làm cả khuôn mặt lem nhem như cái bánh bao dính bùn.

Trang Kiệt nhìn bộ dạng đó, ghét bỏ mà lùi sang một bên hai bước.

Thật mất mặt khi xem loại người này là đối thủ.

Nhu Nhu thì lại sợ đến mức run tay, vội vàng chạy tới, vỗ đầu Lôi Tiểu Ngạn trấn an:

“Tiểu Ngạn đừng khóc, tớ, tớ…” Nhu Nhu nhìn xuống miếng bánh trong tay, đôi mắt nhỏ sáng rực, sau đó quay đầu nhét bánh vào miệng Lôi Tiểu Ngạn.

Cảm nhận được vị ngọt trong miệng, Lôi Tiểu Ngạn chớp mắt hai cái, ngơ ngác nhai vài lần, càng nhai càng thấy ngon, ánh mắt cũng càng ngày càng sáng rực.

“Ngon quá ——”

Lôi Tiểu Ngạn vừa khóc vừa ăn, vui vẻ cắn một miếng lớn.

Mà bên cạnh, Trang Kiệt nhìn cảnh tượng này, lông mày nhíu chặt.

“Phí Nhu, sau này không được đưa đồ ăn cho Lôi Tiểu Ngạn!”

Trang Kiệt cau mặt, vô thức học theo dáng điệu của Nhu Nhu, chống eo trừng nhóc con.

Nhu Nhu quay đầu, cũng cảm thấy có chút không ổn, băn khoăn một lúc rồi nhỏ giọng nói:

“Xin lỗi, em không nên đưa đồ của anh cho Tiểu Ngạn, nhưng… em có thể cho anh ăn bánh quy nhỏ, cũng rất ngon đó!”

Trang Kiệt lập tức lắc đầu từ chối: “Ta không thích ăn bánh quy nhỏ… Không đúng! Đây không phải chuyện thích hay không thích ăn bánh quy nhỏ!”

Thiếu chút nữa bị Nhu Nhu kéo theo suy nghĩ chạy xa, lồng ngực Trang Kiệt phập phồng hai cái, mới thở ra một hơi, tiếp tục nói:

“Đồ của ta, nhóc muốn ăn thì ăn, chỉ là nhóc phải tự mình ăn! Không cần chia cho người khác!”

Nhu Nhu nghiêng đầu nhỏ một chút, suy nghĩ cẩn thận lại, nghi hoặc hỏi:

“Chính là bé ngoan không thể tùy tiện ăn đồ của người khác.”

Trang Kiệt thiếu chút nữa không nhịn được, trực tiếp hét lên: “Ta lại không phải người khác!”

Ý thức được ngữ khí của mình đối với tiểu hài tử có hơi lớn tiếng, Trang Kiệt lại vội vàng bù một câu:

“Tóm lại nhóc đừng thân cận quá với Lôi Tiểu Ngạn, hắn không phải cái gì……”

Muốn nói đối phương không phải người tốt, nhưng Trang Kiệt lại nghĩ đến chính mình, mới phát hiện bản thân còn không giống người tốt hơn.

Hơi xấu hổ mà trầm mặc một thoáng, Trang Kiệt nói: “Thôi, lập tức đến giờ học rồi, ta phải đi trước.”

Chương trình học lớp chồi rõ ràng nghiêm ngặt hơn so với lớp mẫu giáo bé, Trang Kiệt không có quá nhiều thời gian, chỉ có thể rời đi trước. Trước khi đi, hắn còn hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Tiểu Ngạn một cái, rồi vội vàng chạy đi.

Mà Lôi Tiểu Ngạn tiếp nhận ánh mắt của Trang Kiệt, cảm thấy cái bánh sữa trong miệng mình cũng không còn ngon nữa, lập tức dựng thẳng đôi lông mày nhỏ:

“Hắn trừng ta, hắn cư nhiên trừng ta! Nhu Nhu, cậu đừng cản tớ, lần này tớ nhất định phải đánh hắn đến nỗi đầy đất đều là nha!”

*Trong tiếng Trung, từ ‘’nha''(yā) và từ ‘’răng''(yá) có cách phát âm khá giống nhau.

Không biết dùng thành ngữ chính xác, Lôi Tiểu Ngạn đứng bật dậy, làm ra dáng vẻ đầy khí thế mà xoa eo.

Nhu Nhu thì nghi hoặc mà hỏi: “Tớ đâu có cản cậu, chỉ là… vì sao đầy đất đều là ‘nha’ chứ?”

Lôi Tiểu Ngạn hừ nhẹ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc mà nuốt miếng bánh sữa cuối cùng, sau đó trả lời:

“Đây là một thành ngữ, hình dung dáng vẻ tớ rất lợi hại!”

Không biết gì về thành ngữ, Nhu Nhu “oa” một tiếng, hâm mộ nói: “Tiểu Ngạn, cậu biết thành ngữ nha! Lợi hại quá!”

Lôi Tiểu Ngạn lúc này mới phất tay: “Cũng thường thôi, đúng rồi, Cố Trạch cũng đang tìm cậu đó, chúng ta mau trở về tìm hắn!”

Sau khi ăn xong điểm tâm là thời gian hoạt động tự do, các bạn nhỏ lớp mẫu giáo bé đều ùa đến xếp hàng giành chơi xích đu, Cố Trạch và Lôi Tiểu Ngạn phát hiện không thấy Nhu Nhu, cho rằng nhóc bị lạc đường, liền vội vàng chia nhau đi tìm.

“Cố Trạch nói bên kia thấy một bóng dáng, liền chạy qua đó tìm cậu.”

Lôi Tiểu Ngạn thì lại đi về hướng ngược lại, kết quả không ngờ lại tình cờ gặp được Nhu Nhu.

Hai người chạy được nửa đường, Lôi Tiểu Ngạn đã bị cầu trượt thu hút ánh mắt, đôi chân nhỏ như bị dính chặt vào đó, thế nào cũng không đi tiếp.

“Tớ chơi một chút thôi, một chút là được rồi!”

Thế là Nhu Nhu chờ nhóc chơi một lát, kết quả từ một chút lại thành thêm một chút, cuối cùng đến khi chân cẳng Nhu Nhu đều mỏi nhừ, dứt khoát tự mình đi tìm Cố Trạch trước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play