Mùa hè ồn ào bởi tiếng ve kêu và những đợt sóng nước trong trẻo dần dần trôi qua theo dòng thời gian.
Sau một cơn mưa lớn, mùa hè rực rỡ và sôi động cuối cùng cũng khép lại.
May mắn thay, tiết trời đầu thu vẫn còn nóng bức. Chỉ khi hoàng hôn buông xuống hoặc vào lúc sáng sớm, làn gió nhẹ thổi qua mới mang theo chút mát mẻ đặc trưng của mùa thu.
Ngày khai giảng đã được ấn định vào tháng 9, khi mặt trời mùa thu chói chang treo cao trên bầu trời, ngày đó đã đến đúng hẹn.
Vào buổi chiều trước ngày khai giảng, Phí Chấp Diên ngồi trong phòng khách, một lần nữa kiểm tra lại đồ dùng cần chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi nhà trẻ.
Bút chì, tẩy và các dụng cụ học tập khác được đặt trong chiếc cặp nhỏ. Tấm đệm ngủ trưa và chăn mỏng đều được gấp gọn gàng trong hành lý, còn chuẩn bị sẵn kẹo và bánh quy cho Nhu Nhu.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa, Phí Chấp Diên cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đã chuẩn bị đầy đủ.
Thế nhưng, dù đã sắp xếp mọi thứ chu toàn, sáng hôm sau, người bố trẻ lần đầu đưa con đi học vẫn không tránh khỏi cảm giác bối rối và luống cuống.
Khi trời còn chưa sáng hẳn, Phí Chấp Diên đã bước vào phòng Nhu Nhu, kéo rèm cửa ra để ánh nắng ban mai dịu dàng tràn vào, phủ lên sàn nhà một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Những tia sáng ấy lấp lánh trên mái tóc mềm của Nhu Nhu, tựa như những tinh linh nhỏ vui đùa, cố gắng đánh thức cậu bé vẫn còn đang say giấc nồng trên giường.
Cảm nhận được ánh sáng, Nhu Nhu nhịn không được mà chu lên mông nhỏ, rồi vùi mặt vào gối mềm, đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Phí Chấp Diên vừa quay đầu liền thấy tư thế ngủ kỳ ba của đứa nhỏ, nhẹ nhàng đi qua vỗ nhẹ vào mông nhỏ cậu bé:
“Nhu Nhu, dậy thôi nào! Hôm nay con đi nhà trẻ đấy, không phải con đã mong chờ lắm sao?”
Từ ngày Phí Chấp Diên nói rằng nhà trẻ là nơi dành cho những đứa trẻ dũng cảm, Nhu Nhu đã không còn sợ hãi mà hứng thú bừng bừng nói muốn ngày hôm sau liền đi.
Đáng tiếc là phải đợi đến tháng 9 nhà trẻ mới khai giảng, vì thế Nhu Nhu đành đếm từng ngày trên những ngón tay nhỏ của mình, đếm đến khi nào mới có thể đi nhà trẻ học.
Nhưng trên thực tế Nhu Nhu chỉ đếm được đến năm, vì một bàn tay chỉ có năm ngón. Cuối cùng khi không đếm tiếp được nữa, liền chạy đi hỏi baba và anh trai.
Đêm hôm qua, bộ đồng phục mẫu giáo đã được gửi đến. Nhu Nhu quả thực yêu thích không buông tay, đến mức mặc vào rồi đứng soi gương cả buổi, không nỡ cởi ra.
Cuối cùng vẫn là cậu nhóc quậy đến tận nửa đêm mới chịu ngủ, thiếp đi trong vòng tay ba mình.
Trước khi ngủ, Nhu Nhu còn lẩm bẩm mơ màng mà cùng baba nói chuyện:
“Ngày mai con lại muốn mặc bộ này nữa...”
Phí Chấp Diên cũng chỉ biết nhéo nhẹ mũi cậu nhóc, buồn cười nói đã biết.
Nhìn đứa con vẫn ngủ say trên giường, Phí Chấp Diên thầm nghĩ hôm qua còn tinh lực 10 phần nháo đến vậy, thế mà sáng nay lại lười biếng chẳng muốn dậy.
Cậu nhóc được gọi dậy vẫn chỉ hừ nhẹ một tiếng, rồi rúc đầu sâu hơn vào chăn, không có chút dấu hiệu nào muốn rời giường.
Hết cách, Phí Chấp Diên đành bế con trai vào lòng, trước tiên đưa đi rửa mặt.
Cảm giác làn nước lạnh chạm vào da khiến Nhu Nhu giật mình, hai mí mắt khẽ động đậy rồi mở ra. Khi thấy ba, cậu bé chậm rãi nở nụ cười mềm mại:
“Ba ơi, ba vào cả trong giấc mơ của con nữa!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời sao, tràn đầy vui sướng.
Phí Chấp Diên cũng bật cười, đặt chiếc khăn mặt trở lại giá:
“Đây không phải mơ, con đang ở hiện thực đấy.”
Lúc này, Nhu Nhu mới chớp mắt, ngó nghiêng xung quanh, rồi như sực nhớ ra điều gì đó.
Cậu bé hít một hơi, hớn hở reo lên:
“Vậy... vậy hôm nay con đi nhà trẻ thật sao?”
Đôi mắt tròn xoe sáng rỡ, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Phí Chấp Diên giúp con trai mặc quần áo rồi gật đầu nhẹ:
“Đúng vậy, ăn sáng xong là con sẽ đến nhà trẻ.”
Nghe được câu trả lời chắc chắn, Nhu Nhu phấn khích đến mức nhảy cẫng lên, muốn tự mình chạy đi thay đồ.
“Con là em bé dũng cảm, từ giờ con sẽ tự đi học!”
Nghe cậu bé nói chuyện còn chưa sõi, Phí Chấp Diên không nhịn được bật cười, đặt con xuống đất.
Nhu Nhu lập tức chạy ù vào phòng ngủ, cầm bộ đồng phục màu xanh nhạt của mình, loay hoay một hồi mới mặc xong. Đội chiếc mũ vàng lên đầu, cậu bé hớn hở chạy tới nắm chặt tay ba.
Dưới lầu, dì Ngô đã đứng chờ sẵn. Nhìn cậu nhóc vui sướng đến mức như muốn nhảy lên, bà mỉm cười giơ ngón tay cái:
“Nhu Nhu sắp thành học sinh mẫu giáo rồi đấy!”
Nhu Nhu bẽn lẽn mím môi, nhỏ giọng nói cảm ơn rồi vui vẻ chạy vào phòng ăn.
Trong khi đó, Phí Chấp Diên lại tranh thủ kiểm tra đồ đạc thêm một lần nữa trong lúc ăn sáng.
…
Khi đến cổng nhà trẻ, đã có rất nhiều phụ huynh đưa con đi học. Đứng trước cổng là vài giáo viên đón tiếp, trong đó có một cô giáo mặc váy màu vàng nhạt, tóc buộc hai bên, gương mặt dịu dàng đang hướng dẫn phụ huynh.
“Các bậc phụ huynh có con học lớp mẫu giáo bé, xin mời đi lối này!”
Giọng nói trong trẻo và ôn hòa của cô giáo khiến Phí Chấp Diên thầm gật đầu hài lòng. Đúng là không uổng công anh đã xem xét nhiều nhà trẻ để chọn được nơi tốt nhất cho con.
Sợ con đi lạc trong đám đông, anh bế Nhu Nhu lên, nhanh chóng bước tới.
“Chào cô, cho hỏi lớp mẫu giáo bé báo danh ở đâu?”
Cô giáo Tiểu Nhiên quay lại, vừa định hướng dẫn thì bất chợt sững người, ngạc nhiên thốt lên:
“Sao tôi cảm thấy... anh trông giống nghị trưởng Phí quá vậy?”
Phí Chấp Diên bình thản đáp, giọng điệu xa cách:
“Cô nhìn nhầm rồi.”
Nhu Nhu, lần đầu tiên gặp cô giáo, có chút căng thẳng, rúc đầu vào vai ba nhưng vẫn lén lút hé mắt nhìn cô.
Đúng lúc đó, một tiếng khóc nức nở vang lên:
“Con không muốn đi nhà trẻ! Con không đi đâu!”
Một bé gái mặc váy công chúa đang níu chặt tay Bạch nghị trưởng, nước mắt lưng tròng…