Dưới chân trời khi màn đêm dần buông xuống, Phí Lạc mới đeo chiếc cặp sách nhỏ trở về.
Nhu Nhu vui vẻ vẫy tay chào ca ca, chạy lon ton đến, đưa cho ca ca xem bông hoa đỏ nhỏ trên tay mình.
Kể từ sau khi tan học trở về, Nhu Nhu đã kể đi kể lại chuyện mình được tặng bông hoa đỏ nhỏ với mọi người.
Bao gồm cả 006, con chó hệ thống giả trang này.
Thế nhưng Nhu Nhu vẫn chưa hết hưng phấn, ngay cả chiếc mũ vàng nhỏ của nhà trẻ cũng luyến tiếc cởi xuống, nhất quyết phải đội nó khi đi ngủ.
Cuối cùng vẫn là Phí Chấp Diên ra tay, mới có thể khiến Nhu Nhu ngoan ngoãn rửa mặt rồi đi ngủ.
Ánh trăng nhàn nhạt, dịu dàng chiếu vào trong phòng. Phí Chấp Diên đóng cửa sổ lại cho Nhu Nhu, quay đầu nhìn nhóc con đã mệt lả mà ngủ thiếp đi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Chỉ là một đứa trẻ con đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn và ngủ như thế này, Phí Chấp Diên thật sự không thể tưởng tượng nổi nếu Nhu Nhu thật sự trở thành nhân vật phản diện thì sẽ trông như thế nào.
Có thực sự sẽ trở nên tàn nhẫn, độc ác, bất chấp thủ đoạn hay không?
Phí Chấp Diên nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên chăn của Nhu Nhu, nước miếng cũng lấp lánh lấp lánh, hoàn toàn không thể nào liên tưởng đến dáng vẻ tàn nhẫn trong tương lai của nhóc con.
Khẽ thở dài, Phí Chấp Diên bước đi nhẹ nhàng ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Trăng treo cao trên bầu trời, gió nhẹ thoảng qua, màn đêm đen thẳm dần dần bị ánh mặt trời mọc lên từ phương đông xua tan, ánh sáng một lần nữa chiếu rọi khắp mặt đất.
Sau một ngày thích ứng với sự hỗn loạn, hôm nay khi đưa Nhu Nhu đến trường, Phí Chấp Diên đã nhàn nhã hơn nhiều.
Không nhanh không chậm dùng xong bữa sáng, lại lau khô miệng cho Nhu Nhu, sau đó bế nhóc con lên xe rồi xuất phát.
Trước cổng nhà trẻ, cô giáo Tiểu Nhiên vẫn tràn đầy năng lượng đứng ở đó chào đón phụ huynh. Nhìn thấy Nhu Nhu vui vẻ nhảy từ trên xe xuống, cô không nhịn được mà nở một nụ cười.
“Nhu Nhu, chào bé nhé! Hôm nay có vui hơn hôm qua không nào?”
Nhu Nhu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, lớn tiếng nói: “Có ạ!”
Tiểu Nhiên cô giáo nhìn khuôn mặt tròn trịa của Nhu Nhu, hàng mi dài cong vút chớp chớp liên tục, trái tim cũng ngứa ngáy không thôi. Cuối cùng, cô không nhịn được mà vươn "móng vuốt" của mình ra.
Nhân lúc các phụ huynh khác không để ý, cô giáo Tiểu Nhiên nhanh chóng véo nhẹ khuôn mặt trắng nõn của Nhu Nhu, sau đó nhanh như chớp thu tay về, thỏa mãn thở phào một hơi.
Oa, véo má nhóc con này thật là thích!
Nhu Nhu "a" một tiếng, ngơ ngác nhìn cô giáo Tiểu Nhiên, hai má hơi ửng hồng vì bị véo, chớp chớp mắt hỏi:
“Em vào lớp học nha?”
Cô giáo Tiểu Nhiên hoàn hồn lại, vội vàng cười rồi dẫn Nhu Nhu vào trong lớp.
Hôm nay Nhu Nhu đến rất sớm. Dưới sự hướng dẫn của cô giáo, nhóc con kiễng chân mở ngăn tủ của mình, cất chiếc mũ vàng nhỏ và cặp sách vào bên trong.
“Tốt lắm, Nhu Nhu của chúng ta thật là giỏi!”
Cô giáo Tiểu Nhiên là một giáo viên luôn khích lệ học sinh. Dù các bé có làm gì, cô lúc nào cũng tươi cười, tràn đầy động viên và khen ngợi.
Chỉ khi nào các bé đã thả lỏng cảnh giác, cô mới có thể dần dần dùng thân phận bạn bè để đưa ra những lời khuyên thích hợp hơn.
Nhu Nhu được khen, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn. Nhóc con chợt nghĩ ra điều gì đó, liền lấy cặp sách của mình ra:
“Em mang bánh quy nhỏ cho cô giáo ăn ạ!”
Nhu Nhu hai tay nâng lên một chiếc hộp bánh quy trong suốt, còn cố gắng giơ thật cao để đưa cho cô giáo.
Cô giáo Tiểu Nhiên cảm động trước hành động ấm áp của bé con, trong lòng mềm nhũn không thôi. Cô xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Nhu Nhu, dịu dàng nói:
“Sao lại mang bánh quy cho cô thế này? Nhu Nhu ăn đi nhé, cô không ăn đồ của các bạn nhỏ đâu!”
Thấy cô giáo không nhận bánh quy, Nhu Nhu liền buông cánh tay nhỏ xuống, ôm chặt hộp bánh quy, nghiêm túc nói:
“Nhưng mà cô giáo tặng em bông hoa nhỏ mà!”
Nhu Nhu muốn chia sẻ, bặm môi nhỏ, nghiêm trang nhìn cô giáo Tiểu Nhiên:
“Nếu cô giáo tặng em bông hoa nhỏ, em cũng sẽ tặng cô giáo bánh quy nhỏ! Bánh quy của em ngon lắm ạ!”
Cô giáo Tiểu Nhiên che miệng cười, ánh mắt cong cong, hạ giọng nói:
“Không cần đâu, tặng em bông hoa nhỏ là vì Nhu Nhu xứng đáng nhận phần thưởng, cô không cần hồi báo gì cả đâu nhé!”
Nhu Nhu chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi:
“Hồi báo‘’ là cái bánh bao gì ạ? Cô giáo không thích bánh quy nhỏ, vậy cô giáo muốn ăn bánh bao nhỏ sao?”
*Trong tiếng Trung, ‘’hồi báo''(huíbào) và ‘’bánh bao''(bāozi) có cách phát âm khá giống nhau nên trẻ nhỏ dễ bị nhầm lẫn
Cô giáo Tiểu Nhiên kiên nhẫn ngồi xuống, cẩn thận giải thích ý nghĩa của từ này cho Nhu Nhu, cuối cùng còn nói thêm:
“Bây giờ Nhu Nhu biết ‘hồi báo’ là gì rồi nhé, hôm nay lại học thêm được một từ mới nữa đó!”
Khuôn mặt nhỏ của Nhu Nhu ửng hồng vì ngại ngùng, ôm hộp bánh quy nhỏ, chạy lon ton vào lớp trong tiếng cười của cô giáo.
Vừa mới chạy vào lớp, Lôi Tiểu Ngạn và Cố Trạch đã được một thầy giáo khác dắt vào.
Lôi Tiểu Ngạn đầu to, chiếc mũ vàng nhỏ đội trên đầu căng phồng lên, trông giống như một món đồ chơi.
Chiếc cặp sách chỉ mới đeo một ngày đã bị bẩn, nhìn thấy Nhu Nhu, cậu bé hào hứng hô lên:
“Nhu Nhu, cậu đang ôm gì thế? Là bánh quy nhỏ hả?”
Mấy tháng trước, Lôi Tiểu Ngạn đã không ít lần đến nhà Nhu Nhu “ăn chực”, tủ đồ ăn vặt cứ hai ngày lại phải bổ sung một lần, đến mức đầu bếp phụ trách mua sắm đã từng thắc mắc rất lâu.
Mà Nhu Nhu là một nhóc con rất hào phóng, gật gật đầu nhỏ, hỏi:
“Tiểu Ngạn, cậu có muốn ăn không? Tớ mang rất nhiều nè!”
Lôi Tiểu Ngạn kéo theo Cố Trạch, chạy vèo một cái đến trước mặt Nhu Nhu, vươn móng vuốt nhỏ, lấy một nắm bánh quy rồi ăn ngấu nghiến.
Cố Trạch không thích ăn vặt, nhưng trong túi lúc nào cũng có vài viên kẹo, đều để dành cho Nhu Nhu.
Mà Nhu Nhu bụng cũng no no, cũng cũng chỉ có Lôi Tiểu Ngạn một người liếm cái miệng nhỏ, ăn đến vui sướng vô cùng.
Ngoài cửa sổ.
Từ cửa lớp nhỏ đi ngang qua, Trang Kiệt giương mắt nhìn thấy Nhu Nhu bị một tiểu hài tử mập mạp đoạt mất hơn phân nửa bánh quy, trong nháy mắt, cơn giận như nghẹn lại trong ngực.
Trang Kiệt mặt mày hơi mang vài phần hung ác, đôi mắt hơi híp lại, vừa định đi vào, lại bị lão sư phía sau túm chặt quai cặp sách.
“Tiểu bằng hữu Trang Kiệt, ngươi đi nhầm rồi, lớp chồi ở bên kia nha!”
Dưới sự nhắc nhở ôn nhu của nữ giáo viên, Trang Kiệt với tay chân ngắn cũn, phản kháng vô hiệu, bị dắt đi về lớp chồi.
Chương trình học của lớp mẫu giáo vô cùng rời rạc, mỗi ngày chỉ có một hai tiết học đơn giản, phần lớn thời gian đều do lão sư hướng dẫn các bạn nhỏ tìm hiểu những kiến thức sinh hoạt thường ngày.
Tỷ như đèn xanh đèn đỏ là gì, bạn bè nên đối xử với nhau thế nào, vì sao ngôi sao lại phát sáng... Những điều tưởng chừng bình thường nhưng trong đầu tiểu hài tử lại có vô số đáp án kỳ lạ.
Tầm khoảng 10 giờ rưỡi trưa, sẽ có một khoảng thời gian ăn điểm tâm.
Vì sợ các bạn nhỏ đói bụng, nhà trẻ cố ý sắp xếp bữa ăn nhẹ này, thường sẽ là một miếng bánh kem nhỏ hoặc một phần pudding, hương vị ngọt ngào thơm ngon, vô cùng được tiểu hài tử yêu thích.
Các bạn nhỏ ăn điểm tâm trong nhà ăn chuyên biệt, cùng lúc đó sẽ có hai ba lớp ăn chung, mỗi lớp do hai giáo viên phụ trách.
Mà trong lúc ăn điểm tâm, lại xảy ra một chuyện.
Chu Tiểu Nhạc, người đã lên lớp trung, đang vừa hít hít cái mũi vừa vội vàng theo sau lưng giáo viên đi ăn điểm tâm.
Nhưng vừa quay đầu lại, cậu bé liền trông thấy Nhu Nhu ở cách đó không xa, đang đưa lưng về phía mình. Lập tức, đôi mắt cậu ươn ướt như sắp khóc, liền duỗi tay nhỏ, trực tiếp tách khỏi đội ngũ, muốn đi tìm lão đại của mình.
Thế nhưng chưa đi được bao xa, Chu Tiểu Nhạc đã bị nam lão sư đi cuối hàng giữ lại, nắm lấy cánh tay nhỏ:
“Tiểu bằng hữu Chu Tiểu Nhạc, con định đi đâu vậy? Sắp được ăn điểm tâm rồi.”
Chu Tiểu Nhạc lá gan vẫn còn có chút nhỏ, nhìn thấy lão sư đi tới liền siết chặt góc áo của mình, chớp mắt mấy cái, lí nhí nói:
“Con... con muốn đi tìm lão đại của con.”
Nam lão sư chính trực đến bùng nổ, vừa nghe Chu Tiểu Nhạc nói thế, lập tức nhướng mày.
“Cái gì? Ai cho con nhận lão đại? Trong nhà trẻ của chúng ta không thể có kiểu bầu không khí bá đạo như vậy!”
Thở phì phò nhìn theo ánh mắt của Chu Tiểu Nhạc, nam lão sư lập tức trông thấy Nhu Nhu... và Lôi Tiểu Ngạn bên cạnh cậu bé.
Lúc trước, khi Lôi Tiểu Ngạn đến báo danh, các giáo viên đều tưởng cậu bé đã bốn, năm tuổi. Dáng người mũm mĩm của cậu so với các bạn nhỏ ba tuổi thật sự có phần vượt trội.
Vì vậy, các lão sư đã bàn bạc kỹ, quyết định sẽ để ý đến Lôi Tiểu Ngạn nhiều hơn, tránh xảy ra trường hợp cậu bé bắt nạt bạn học.
Nhưng không ngờ chỉ mới ngày hôm sau, đã có bạn nhỏ nhận cậu làm lão đại!
Nam lão sư hít sâu một hơi, dắt theo Chu Tiểu Nhạc tạm thời rời khỏi đội ngũ, đi tìm giáo viên của lớp nhỏ nhất.
Mà lúc này, Lôi Tiểu Ngạn đã ăn sạch miếng pudding, xoa bụng, vừa thở dài vừa xụ mặt nhỏ, ủ rũ nói:
“Pudding bé quá à, con còn muốn ăn, còn muốn ăn nữa!”
Nhu Nhu đang há miệng muốn đưa miếng pudding vào miệng, nghe thấy vậy liền an ủi cậu bằng giọng non nớt:
“Tớ còn có bánh quy nhỏ nè, Tiểu Ngạn, lát nữa tớ cho cậu ăn nha!”
Lôi Tiểu Ngạn lập tức mắt sáng rỡ: “Thật sao?! Cảm ơn Nhu Nhu!”
Hai đứa trẻ vừa trò chuyện vui vẻ vừa đung đưa chân, thì thấy lão sư đi tới.
Gãi gãi đầu, Lôi Tiểu Ngạn nhìn giáo viên bên cạnh, thấy bả vai nhỏ của Chu Tiểu Nhạc co rúm lại, bèn nghi hoặc hỏi:
“Tiểu Nhạc, sao cậu lại đi với giáo viên thế?”
Chu Tiểu Nhạc cũng mơ hồ, lắc lắc đầu nhỏ: “Không biết nữa, tớ tới tìm lão đại chơi thôi!”
Nam giáo viên đang định nói chuyện với Lôi Tiểu Ngạn, vừa nghe Chu Tiểu Nhạc nói xong liền sững người, suýt nữa bị chính mình làm nghẹn.
“Chu Tiểu Nhạc, lão đại của con là ai?”
Chẳng lẽ không phải Lôi Tiểu Ngạn?
Chu Tiểu Nhạc liền chỉ vào Nhu Nhu: “Đây là đại ca của con, thầy cũng muốn nhận đại ca sao?”
Nam giáo viên: “……”
“Cảm ơn, nhưng không cần.”
Giữ vẻ nghiêm túc, nam giáo viên bình tĩnh trả lời.
Lúc này, Nhu Nhu cũng vừa ăn xong pudding, khóe miệng còn dính một vòng vệt sữa, đôi mắt chớp chớp nhìn nam giáo viên.
Nam giáo viên nhìn bộ dáng mũm mĩm đáng yêu của cậu bé, nhịn không được nhẹ nhàng hít vào một hơi.
“Hóa ra là thầy hiểu lầm, chắc có sự hiểu nhầm nào đó.”
Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy cậu bé đáng yêu này không phải là dùng vũ lực, mà là nhờ ngoại hình đáng yêu để trở thành lão đại.
Sau khi làm rõ chân tướng, nam giáo viên trịnh trọng xin lỗi Lôi Tiểu Ngạn, rồi mang theo Chu Tiểu Nhạc nước mắt lưng tròng trở về lớp trung.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Nhu Nhu cùng các bạn theo đội ngũ ra ngoài chơi.
Đúng lúc đó, lớp chồi cũng vừa ra sân. Hai nhóm trẻ con rộn ràng lao nhao, vô tình va vào nhau. Nhu Nhu suýt chút nữa đụng phải một bạn nhỏ lớp chồi.
Trang Kiệt đỡ lấy Nhu Nhu đang loạng choạng, cúi đầu thấp giọng nói bên tai cậu:
“Nhóc theo ta đi.”