Editor: Idylie.
Không xa đó, bánh xe khổng lồ của Yokohama vẫn chầm chậm quay.
Khi Mori Ōgai đang tản bộ trong trung tâm thành phố, ông ta tình cờ gặp Dazai Osamu. Lần này, bên cạnh Dazai không có thiếu niên tàn tật kia – người từng bị truy sát.
"Cậu chỉ đến một mình tìm ta sao?”
Câu hỏi đầu tiên mang theo chút nguy hiểm mơ hồ, nhưng ngay sau đó Mori Ōgai lại nói với giọng điệu thân thiện hơn nhiều:
“Ta tưởng rằng bạn của cậu cần gặp bác sĩ. Tuy nhìn cậu cũng có vẻ cần trị liệu, nhưng xét cách băng bó vết thương của cậu, chỉ là thương tích ngoài da đơn giản, hẳn không có gì đáng ngại.”
Mori Ōgai – vị bác sĩ tư nhân của Port Mafia, người nổi danh trong thế giới ngầm Yokohama với bộ áo choàng đen đặc trưng. Ông ta là một người đàn ông trung niên tóc dài, cằm lún phún râu, lúc nào cũng mang theo một cô bé tóc vàng với vẻ ngoài tùy tiện. Dù vậy, tài y thuật của ông ta lại không hề qua loa. Chỉ cần liếc mắt, ông đã nhận ra lớp băng quấn trên người Dazai Osamu chẳng qua chỉ che giấu những vết thương nhẹ.
Người thông minh sẽ không tự khiến bản thân trở nên bất tiện trong sinh hoạt. Mặc dù Dazai Osamu có khuynh hướng tự sát, hắn vẫn luôn tránh để lại di chứng hoặc tổn thương vĩnh viễn. Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng Dazai không hẳn theo đuổi cái chết. Điều hắn quan tâm hơn chính là những điều xoay quanh ranh giới giữa sống và chết—có thể là hy vọng, có thể là bản chất con người. Dù vậy, chẳng ai có thể ép hắn phải giải thích rõ ràng điều đó.
Hôm nay, Dazai Osamu đến gặp Mori một mình, trông như một thiếu niên bướng bỉnh nhưng lại che giấu sự tổn thương sau vẻ ngoài chỉn chu. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, trên người mang phong thái tao nhã của một kẻ từng được nuôi dạy trong môi trường tốt.
Hắn mỉm cười, nụ cười chuyên dùng để lừa gạt người lớn:
“Không phải bạn bè. Hyakkimaru chỉ là một kẻ tình cờ gặp thôi.”
“Con rối sao?” Mori Ōgai khẽ nhướng mày, nhớ đến những tin đồn gần đây. Ông ta ôn tồn hỏi:
“Nghe nói hắn rất nghe lời cậu, cũng không tiếp xúc với người khác.cậu đã dùng cách gì để khiến hắn như vậy?”
Dazai Osamu tự đắc trả lời:
“Cậu ta chỉ nghe ta nói.”
Mori Ōgai thầm nâng mức đánh giá về thiếu niên này trong lòng nhưng không để lộ ra ngoài.
Một già một trẻ, hai con hồ ly đang thử thăm dò lẫn nhau.
“Ta chẳng qua chỉ là một bác sĩ bình thường, tình cờ có cơ hội chẩn trị cho thủ lĩnh Port Mafia vài lần, nhưng ta không phải người của Mafia… Hai người chắc cũng khó khăn lắm. Ai dà, ta e rằng không giúp được gì rồi.”
“Mori bác sĩ nói vậy thật khiêm tốn, vừa nghe đã biết không giống với đám Mafia máu lạnh.”
“Dù sao ta cũng là bác sĩ.”
“Đúng vậy, Mori bác sĩ danh tiếng không nhỏ trong thế giới ngầm Yokohama. Phòng khám của ông ta nằm gần phố Suribachi, rất nhiều người không thể đến bệnh viện chính quy đều tìm đến Mori bác sĩ. Chắc hẳn ông đã nhận không ít ân tình từ họ.”
“Ta chỉ làm việc kiếm cơm thôi. Đôi khi, ngay cả tiền khám bệnh cũng không thu được.”
“Ồ? Như vậy thì quá đáng quá rồi.”
“Yokohama ngầm vốn loạn lạc. Những người ngoại lai như các người, nếu muốn ở lại một thời gian, chắc chắn sẽ sớm hiểu được phong thổ đặc trưng nơi này. Nhưng ta khuyên thật lòng, tốt nhất đừng dính dáng đến Port Mafia vào lúc này.”
Mori Ōgai lắc đầu, như thể đang thương hại một thiếu niên mà ông cho rằng không đáng cứu.
Dazai Osamu trầm tư.
Từ những lời Mori bác sĩ nói, hắn đã nắm được không ít thông tin hữu dụng. Ví dụ như, nội bộ Port Mafia đang trong giai đoạn vô cùng hỗn loạn, thậm chí cấp cao cũng không thể kiểm soát được thủ lĩnh đang nổi điên. Đó là lý do lệnh truy sát vẫn chưa bị hủy bỏ. Nói cách khác, bọn họ đã vô tình vướng vào Port Mafia đúng thời điểm tồi tệ nhất. Nếu chỉ dùng những phương thức thông thường để giải quyết rắc rối, e là rất khó thoát thân.
Nhưng có một con đường khác…
Dazai Osamu ngước mắt nhìn người đàn ông khoác áo choàng đen trước mặt. Cô bé tóc vàng đi theo ông ta khẽ nghiêng đầu, nheo mắt nhìn hắn như thể đang đánh giá.
Thú vị.
“Mori bác sĩ nhất định có cách, đúng không?”
Hắn cười, nhẹ nhàng mở miệng cầu xin giúp đỡ.
Mori Ōgai chỉ thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng thiếu niên đang đứng trước mặt ông ta không dễ đối phó như vậy. Dazai Osamu, ở lứa tuổi học sinh trung học, lại đột nhiên lộ ra vẻ giảo hoạt hơn cả người trưởng thành.
“Ta không nghĩ là không có cách giải quyết, chỉ là… còn thiếu một chút thời gian mà thôi.”
“...... Ý ông là gì?”
“...... Cậu muốn nói gì?”
Mori Ōgai nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt cuối cùng cũng ánh lên tia hứng thú.
“Ở Yokohama, có rất nhiều người bất mãn với Port Mafia.” Dazai Osamu thản nhiên nói, như thể đang thuật lại một sự thật hiển nhiên. Hắn lạnh nhạt vạch trần mặt tối của thành phố này. “Từ những kẻ bên trong tổ chức, cho đến những người bán quán ven đường, Port Mafia đã đắc tội với quá nhiều người. Họ đã đánh mất lòng tin của dân chúng, nhưng vì chính phủ thiếu sự quản lý hữu hiệu... nên giờ đây, cục diện đã gần như mất kiểm soát.”
Dazai Osamu nhìn Mori Ōgai, giọng điệu vô cùng bình thản:
“Chỉ cần Port Mafia sụp đổ, những nguy hiểm này cũng sẽ biến mất.”
Mori Ōgai khẽ cười, giọng điệu khoan dung nhưng không thiếu phần sắc bén:
“Không đơn giản như vậy.”
Người trưởng thành trầm giọng nói:
“Nếu Port Mafia biến mất, Yokohama sẽ chỉ càng trở nên hỗn loạn hơn. Một thành phố không còn thế lực kiểm soát sẽ là nơi không ai kiêng nể ai. Khi đó, đến cả hai người cũng không thể sống yên ổn ở mảnh đất này.”
Thiếu niên khẽ nhăn mũi, tỏ vẻ khó chịu:
“Nghe có vẻ phiền phức thật.”
Mori Ōgai bật cười:
“Ta họ Mori, tên Ōgai. Còn cậu?”
Dazai Osamu nghe ra ẩn ý trong lời nói đó—đây là một cành ô liu được đưa ra.
Thiếu niên nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng và lý trí. Trong đồng tử hắn phản chiếu hình ảnh bánh xe khổng lồ đang quay chầm chậm, tựa như tâm trí hắn vẫn còn lơ lửng giữa ánh sáng và bóng tối.
Phía sau dáng vẻ bệnh hoạn đó là một bộ óc sắc bén chưa bị hoàn toàn bóp méo.
“Ta là Dazai. Dazai Osamu.”
Tìm thấy rồi.
Một người có thể hiểu rõ cục diện, hơn nữa còn sẵn sàng gánh vác rủi ro.
Mori Ōgai, với nụ cười mang vẻ thiện chí nhưng ẩn chứa kịch độc, chậm rãi nói:
“Nếu ta nói rằng có một cách giải quyết, nhưng đổi lại cậu sẽ phải chấp nhận rủi ro, vậy cậu có sẵn sàng làm điều đó… vì ‘bạn’ của cậu? À, không, là con rối của ông?”
Dazai Osamu đột nhiên bước nhanh về phía trước, khiến Mori Ōgai thoáng kinh ngạc. Elise cũng ngay lập tức cảnh giác, chắn trước mặt Mori.
Trên khuôn mặt Dazai là sự pha trộn giữa niềm hân hoan và một thứ đam mê mãnh liệt dành cho cái chết.
“Ta thích nhất là nguy hiểm. Nói ta nghe đi—ta có thể chết sao?”
“...... Có thể.”
“Thật tuyệt quá!”
Thiếu niên vui vẻ reo lên, nụ cười rực rỡ đến mức quỷ dị:
“Ta biết ngay Mori tiên sinh là một người tốt mà.”
Một kẻ có thể nhanh chóng chiếm được lòng tin của thủ lĩnh Port Mafia.
Một bóng đen khoác áo choàng đen, bụng dạ khó lường.
Mục tiêu quả nhiên đã thống nhất.
……
Hyakkimaru không phải kẻ trì độn, đặc biệt là khi liên quan đến chính bản thân mình. Gần đây cậu thường xuyên rơi vào trạng thái buồn ngủ. Điều đó chỉ có thể có hai nguyên nhân—hoặc cơ thể cậu có vấn đề, hoặc trong thức ăn có điều bất thường.
Dù vậy, Hyakki vẫn chọn tin tưởng đối phương. Ánh sáng sinh mệnh thuần khiết kia chắc chắn không thể sai.
Người đó… chắc chắn là Dororo.
Chỉ cần không xuất hiện những kẻ xuyên việt—những dị loại nằm ngoài quy luật—thì sinh mệnh ngọn lửa chính là biểu tượng của linh hồn một người. Làm sao có thể có kẻ nào có thể ngụy trang linh hồn mình thành thuần khiết một cách hoàn hảo? Một người chưa từng giết ai, có nguy hiểm hay không, Hyakkimaru đều có thể nhìn thấu. Trong thế giới ác ý này, điều duy nhất cậu có thể tin tưởng chính là năng lực mà bản thân đã nhận được từ kiếp này.
---
Lần lượt tỉnh lại sau những cơn mê man, cơ thể Hyakkimaru dần thích ứng với thuốc ngủ, thậm chí còn có dấu hiệu sinh ra khả năng kháng thuốc.cậu dựa lưng vào góc tường, nhưng trong không gian phong bế này, tâm nhãn của cậu đã mất đi hơn một nửa hiệu quả.
Hyakki không có khái niệm rõ ràng về thời gian, chỉ có thể đếm những con số lẻ loi để giết sự cô độc.
Từ một… chậm rãi đếm đến một trăm.
Từ một trăm… đến một ngàn.
Từ một ngàn… đến một vạn…
Đôi khi, Hyakkimaru cảm thấy mình chẳng khác nào một con rối bị mô phỏng lại, linh hồn ẩn giấu trong thân xác tàn khuyết. Không có tay chân, tựa như những phạm nhân bị hành hình Nhân Trệ(*) thời cổ đại.
(Nhân Trệ (人彘): Đây là một hình phạt vô cùng tàn khốc trong lịch sử Trung Quốc, trong đó phạm nhân bị chặt hết tay chân, cắt bỏ lưỡi, khoét mắt và bỏ vào chuồng heo, biến họ thành "người lợn" (Nhân Trệ). Một trong những nạn nhân nổi tiếng của hình phạt này là Triệu Phi Yến, hoàng hậu nhà Hán.)
Hyakki đã dần quên đi những cảm giác bình thường của con người. Mười bốn năm trôi qua, nỗi đau tinh thần hư ảo cũng dần tiêu biến. Khi chiến đấu, cậu thậm chí chẳng còn bận tâm đến chuyện bản thân chảy bao nhiêu máu nữa.
Nếu đặt cậu vào thế giới vô hạn lưu của Chủ Thần không gian, liệu chỉ số tinh thần lực của hắn có thể vượt quá một ngàn không?
Không, cậu vẫn chưa phát triển được năng lực tinh thần rà quét.
Tính cực hạn vẫn còn quá lớn.
---
Hyakkimaru không có kiên nhẫn chờ đợi thêm. Nếu Dororo gặp nguy hiểm, chẳng lẽ cậu lại ngồi chờ chết? Trong truyện tranh thiếu niên, những tình huống như anh hùng cứu mỹ nhân mãi mãi sẽ không thiếu.
Cậu vung tay đẩy mạnh đồ vật đã chắn Dazai Osamu—kẻ đang chặn đường mình—nhảy qua một cái rương, gương mặt lạnh lùng vô cảm, rồi sải bước rời đi.
Ban ngày hay đêm tối đều trở nên vô nghĩa, trong mắt cậu chỉ còn lại ánh lửa sinh mệnh.
Hyakki muốn tìm kiếm ngọn lửa sinh mệnh trắng tinh ấy.
Khi Dazai Osamu theo thói quen quay về, cảnh tượng đầu tiên cậu nhìn thấy chính là dấu vết Hyakkimaru đã bỏ đi. Lần đầu tiên, cậu vì người khác mà bận rộn trong ngoài suốt một khoảng thời gian dài như vậy, thế nhưng khi quay lại, người kia lại chẳng còn ở đó nữa. Trong lòng Dazai Osamu chợt lạnh đi một chút.
Cậu nghiến răng: “Lần sau nhất định phải gắn thiết bị theo dõi!”
May mà dù chưa kịp làm vậy, cậu vẫn còn biện pháp khác—trước đó đã lén đặt máy định vị lên người Hyakkimaru, tránh để cậu ta thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.
Dazai mở thiết bị định vị, nhìn chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình rồi lập tức đi về phía đó.
—— Là phố Suribachi!
Không chỉ có hắn biết Hyakkimaru thích đến phố Suribachi, mà ngay cả Hyakkimaru cũng biết một khi bản thân biến mất, Dazai rất có khả năng sẽ đến nơi này tìm cậu ta.
Phố Suribachi là nơi Hyakkimaru quen thuộc nhất lúc này—những căn nhà lụp xụp xếp san sát như hàm răng lởm chởm, rất thuận tiện để nhảy lên hoặc leo trèo. Dù nơi đây đông đúc, nhưng chẳng ai bận tâm đến chuyện của người khác. Chỉ cần nhìn vào những ngọn lửa sinh mệnh, thấy ai có ánh đỏ u ám thì ra tay là được.
Chỉ cần không giết quá nhiều người vô tội, thì có thể dụ những con Ma Thần yếu hơn xuất hiện.
Và lần này, kẻ xui xẻo chính là người của Tổ chức Dương.
---
Giết người không phải đặc quyền của kẻ trưởng thành.
Những đứa trẻ càng nhỏ, thế giới quan chưa hoàn thiện, khi làm chuyện xấu thì hoàn toàn dựa vào cơn kích động nhất thời. Còn sau khi gây ra tội ác, sự hoảng loạn và sợ hãi cũng chẳng kéo dài bao lâu.
Shirase đã gia nhập Tổ chức Dương từ rất lâu, thậm chí còn là một trong những người sáng lập. Kể từ khi nhặt được Nakahara Chuuya—một đứa trẻ có lai lịch không rõ ràng—ở phố Suribachi, hắn ta và những thành viên khác của Tổ chức Dương cũng xem như có chút danh tiếng ở khu vực này. Ngay cả những kẻ trưởng thành không có bối cảnh cũng không dám tùy tiện động vào bọn họ.
Một tháng trước, Shirase vô tình giết chết một trong những kẻ mà hắn ta định cướp bóc. May mắn là khi đó không có ai chứng kiến, nên hắn ta có thể dễ dàng đẩy trách nhiệm lên đầu những kẻ lang thang khác ở phố Suribachi.
Sau khi trở lại căn cứ của Tổ chức Dương, Shirase đã có lúc lo lắng và sợ hãi—sợ rằng Nakahara Chuuya sẽ nhận ra điều gì đó. Vì ai cũng biết Chuuya không thích giết chóc bừa bãi, thậm chí còn từng nổi giận khi phát hiện những hành vi cướp bóc của bọn họ. Nhưng may mắn thay, Chuuya—với thực lực mạnh mẽ đến mức có thể nghiền nát kẻ thù—dường như không phát hiện ra vấn đề gì. Ngược lại, khi nghe nói có người chết, cậu ta chỉ dặn dò mọi người phải cẩn thận hơn khi ra ngoài, không được để kẻ thù có cơ hội ra tay.
Chẳng bao lâu sau, nỗi sợ hãi trong lòng Shirase dần biến mất.
Giết người cũng chẳng có gì to tát cả.
Nơi nào có nghiêm trọng như lời Chuuya nói? Cái gì mà “giết nhầm người vô tội thì cả đời sẽ hối hận, sẽ áy náy” chứ?
Hoàn toàn không có!
Giết một người, liền không còn phải lo lắng bị kẻ đó trả thù nữa.
Shirase luôn tự nhận mình đã trưởng thành. Hắn ta thậm chí còn nghĩ rằng, nếu có cơ hội, tương lai nhất định sẽ khoe khoang với đồng bọn về cảm giác giết người.
Nhưng Shirase không hề biết rằng, ngay khi hắn ta ra tay giết người, ngọn lửa sinh mệnh của hắn đã dần nhuốm sắc đỏ. Một linh hồn vốn dĩ đã chẳng thuần khiết, nay lại càng chìm sâu trong tội nghiệt.
“A a a ——! Cứu mạng với! Chuuya nhất định sẽ không tha cho ngươi ——!!!”
Shirase bị Hyakkimaru đánh đến thảm hại. Hắn ta lăn lộn dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, miệng không ngừng gào khóc. Tiếng tru thảm thiết ấy vang vọng khắp phố Suribachi, thu hút vô số ánh nhìn.
Những cư dân nơi đây, vốn đã quen với cảnh bạo lực, không những không có ý định giúp đỡ mà ngược lại, còn vui vẻ nhìn Shirase chịu nhục. Khi nhận ra kẻ đang bị Hyakkimaru dạy dỗ chính là Shirase—một kẻ cầm đầu Tổ chức Dương—bọn họ lập tức bàn tán xôn xao.
Một số người hiểu biết về dị năng lực giả nhỏ giọng suy đoán:
“Thiếu niên kia… có phải có năng lực phân biệt thiện ác không? Sao lần nào cũng có thể tìm chính xác những tên khét tiếng nhất mà ra tay?”
Có người lại nhân cơ hội chế giễu:
“Ta sớm biết Shirase không phải thứ gì tốt! Nhưng không ngờ lại là một tên hèn nhát, bị đánh đến mức này mà còn la hét như vậy. Là sợ người ta không biết ‘Vua Cừu’ của hắn ta danh tiếng lẫy lừng sao?”
Nếu không có Vua Cừu, tổ chức này vốn chỉ là một nhóm thiếu niên yếu ớt tụ lại tự vệ, làm sao có thể tồn tại đến tận hôm nay?
Nhưng vấn đề là… năng lực điều khiển trọng lực kia lại quá mức mạnh mẽ!
---
“Chuuya! Shirase bị người ta đánh rồi!”
Trong căn cứ của Tổ chức Dương, một thành viên hoảng hốt lao vào, hét lớn.
Nhưng điều đáng nói là—trong khi Shirase đang bị hành hạ thê thảm, đám thuộc hạ dưới trướng hắn lại không ai dám ra tay giúp đỡ, mà thay vào đó… tất cả đều hoảng sợ chạy về cầu cứu Nakahara Chuuya!
Nakahara Chuuya đang ngồi trong căn cứ chơi máy chơi game thì nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của một thành viên Tổ chức Dương.
“Hả?” – Hắn ta ngẩng đầu lên, nhíu mày khó hiểu.
Không chần chừ, Chuuya gập đầu gối, duỗi chân đứng dậy, tiện tay ném chiếc máy chơi game mới mua lên ghế. Ngay lập tức, đám thiếu niên trong căn cứ vui vẻ nhào tới tranh nhau tiếp tục chơi, hoàn toàn không để tâm đến chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Chuuya chính là nghĩ rằng Shirase đã tự tìm đường chết, gây sự với kẻ không nên động vào. Nhưng người báo tin lại hoảng hốt khẳng định:
“Shirase không làm gì cả! Hắn ta chỉ đi cùng ta trên đường, tự nhiên có một kẻ lao ra đánh bay hắn xuống đất! Ta không làm gì được! Chuuya, mau lên, hắn ta sắp bị đánh chết rồi!”
Chuuya còn chưa kịp đến nơi, đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Shirase vang vọng khắp phố Suribachi.
Hắn ta lập tức tức giận:
“Ai dám đối đầu với Tổ chức Dương?!”
Nhưng ngay giây tiếp theo…
Cơn giận của Chuuya thoáng chững lại khi hắn ta nhìn rõ kẻ ra tay.
“… Hóa ra là ngươi.”
Hyakkimaru vẫn đang đánh Shirase, không chút do dự. Cậu không cần dùng đến cánh tay giả, chỉ dựa vào quyền cước cũng có thể dễ dàng áp đảo đối phương. Dưới mắt Hyakkimaru, Shirase cũng như bao kẻ khác—một sinh mệnh ngọn lửa nhiễm đỏ, đại diện cho tội nghiệt.
Cậu vốn không có ý định dừng lại. Thậm chí, cậu còn muốn ôm cây đợi thỏ, chờ xem liệu sẽ có thêm ai mang tội nghiệt xuất hiện hay không.
Cảnh tượng này càng khiến Hyakkimaru thêm chắc chắn vào lý tưởng của mình: Kẻ ác và Ma Thần luôn có mối liên kết chặt chẽ.
Tất cả những sinh mệnh ngọn lửa mang sắc đỏ đều không đáng để tha thứ.
Bởi vì chính Hyakkimaru cũng không nhận được bất kỳ sự tha thứ nào khi bị Ma Thần hủy hoại cuộc đời.
Cậu không động lòng trắc ẩn với bất cứ ai.
Nhưng Nakahara Chuuya thì có.
Chuuya không lập tức ra tay, thay vào đó, hắn nhìn Shirase với ánh mắt nghi hoặc.
“Ngươi vì sao lại đánh hắn ta? Shirase chưa từng giết ai, không đáng bị ngươi tấn công.”
Bao nhiêu ngày quan sát, cuối cùng Chuuya cũng đã nhận ra quy tắc hành động của Hyakkimaru: Kẻ này chỉ tấn công những người từng nhuốm máu, những kẻ thực sự đã làm điều ác.
Vậy thì tại sao Shirase lại trở thành mục tiêu?
Chẳng lẽ…
Chuuya thoáng khựng lại. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Có phải Shirase đã giết người mà hắn ta không biết?
Chuuya từng ra tay, nhưng hắn ta chỉ giết kẻ xấu. Những kẻ đó đáng chết.
Nhưng Shirase… hắn ta chưa từng thừa nhận bản thân đã giết ai.
Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Chuuya. Hắn không biết liệu mình có nên xem đây là một sự ngộ thương hay là chân tướng vừa bị vạch trần.
Hyakkimaru không cần nghe ý kiến của bất kỳ ai. Vừa chạm mặt Nakahara Chuuya, cậu lập tức lao tới, ánh mắt xám nâu ảm đạm trong bóng tối càng toát lên vẻ lạnh lùng và kiên định. Cậu chỉ tập trung vào một việc—hạ gục kẻ trước mặt.
Nakahara Chuuya không hề tỏ ra nao núng. Hắn ta đút tay vào túi áo, bùng phát dị năng trọng lực với sắc đỏ sẫm lan tỏa xung quanh.
Trọng lực áp chế!
Bất cứ thứ gì hắn ta chạm vào đều có thể bị thao túng trọng lực!
Hyakkimaru vung tay, điều chỉnh lực công kích, nhanh chóng né tránh tất cả những vật bị nhuộm sắc đỏ. Sự nhạy bén và tốc độ thích nghi của hắn khiến Chuuya híp mắt, khẽ "chậc" một tiếng.
Phiền phức rồi.
Đối thủ này không dễ chơi chút nào.
Trọng lực của Chuuya không thể chạm vào Hyakkimaru. Đồng thời, Hyakkimaru cũng không thể dễ dàng đánh trúng Chuuya. Cả hai đều rơi vào thế giằng co—một kẻ không để cho mình bị áp chế, một kẻ thì né tránh tất cả những gì bị trọng lực thao túng.
Tệ hơn, Chuuya hoàn toàn không hiểu rõ về đối phương.
Phân biệt thiện ác? Một thứ mơ hồ như thế lại có thể biến thành dị năng thực sự sao?
Nếu đây thực sự là năng lực nhắm vào kẻ ác…
Chuuya thoáng có chút chần chừ.
Hắn ta từng giết người—điều đó không sai. Nhưng nếu Hyakkimaru chỉ nhắm vào những kẻ bị vấy bẩn bởi tội ác, vậy chẳng phải Shirase đã thực sự làm chuyện gì đó?
Nghĩ đến đây, ánh mắt xanh lam rực rỡ của Chuuya bỗng trầm xuống.
Hắn ta thở dài, rồi lần nữa bộc phát chiến ý.
Nếu Shirase đã giết người, đó là chuyện riêng của hắn ta. Nhưng Hyakkimaru lại không phải kiểu kẻ có thể dễ dàng thỏa hiệp.
Cuộc chiến tiếp tục!
Dưới áp lực từ sức mạnh của "Vua Cừu" ở phố Suribachi, Hyakkimaru cũng bắt đầu cảm thấy khó khăn.
Cậu không thể sử dụng đao kiếm, vì sợ chúng bị tổn hại bởi dị năng trọng lực.
Chỉ có thể dựa vào thể thuật, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cậu phải bảo vệ tứ chi để tránh bị khống chế trọng lực.
Trong khoảnh khắc, đất dưới chân Hyakkimaru đột nhiên bị sắc đỏ bao trùm!
Cậu lập tức bật nhảy!
Nhanh hơn cả tốc độ trọng lực phóng thích của Chuuya!
Thế trận lại xoay chuyển trong chớp mắt.
Nakahara Chuuya ra tay sau nhưng lại chế ngự được đối thủ trước.
Hắn ta đã nhảy lên không trung từ trước, cơ thể xoay tròn, rút chân đá thẳng xuống!
“Xuống đây cho ta!”
Hyakkimaru không kịp tránh né, bị cú đá của Chuuya giáng thẳng vào lưng.
Cả người cậu lao thẳng xuống mặt đất!
Sai lầm trong việc né tránh đã khiến Hyakki rơi vào thế hạ phong. Hai chân chạm đất, cơ thể cậu lập tức bị dị năng trọng lực bao phủ. Lực nặng như trăm cân đè nén, khiến cậu phải gập người, quỳ một gối xuống!
Đây vẫn là Chuuya nương tay, nếu không thì cơ thể Hyakkimaru đã bị nghiền nát.
Cuộc đấu thể thuật xuất sắc này khiến cư dân phố Suribachi kinh ngạc.
Bọn họ biết Chuuya là kẻ mạnh, nhưng tận mắt chứng kiến dị năng và thể thuật phối hợp hoàn hảo như vậy, vẫn khiến người ta không khỏi cảm thán.
Quả nhiên là "Vua Cừu" của Suribachi!
Tuy nhiên… điều khiến người ta chú ý hơn chính là Hyakkimaru.
Một kẻ không có dị năng, chỉ bằng thể thuật mà có thể đấu với dị năng giả mạnh như Chuuya?
Dù cậu ta đang rơi vào thế yếu, nhưng mỗi giây cậu ta kiên trì đều là sự bùng nổ tiềm năng con người.
“Cuối cùng cũng bắt được ngươi.”
Chuuya hất cằm, trong chiếc hoodie kéo thấp, ánh mắt hắn ta thoáng sắc bén. Giờ phút này, hắn ta không còn để tâm đến Shirase nữa.
Hyakkimaru mới là kẻ đáng gờm.
Hắn ta chậm rãi tiến lên, từng bước từng bước áp sát.
Nhưng khi còn cách một bước nữa, Hyakkimaru bỗng run rẩy.
Ma Thần…!
Chuuya lập tức nhận ra điều bất thường.
Cả người Hyakkimaru khẽ run lên, ánh mắt lạnh nhạt, cố gắng ép bản thân tránh xa thứ gì đó.
【Ta không thể thua Ma Thần.】
【Ta phải giành lại những gì đã mất. Ta muốn chạm vào thế giới này một lần nữa…】
【Nếu cần thiết… ta có thể vứt bỏ cả tứ chi hiện tại!】
Dưới sự tập trung ý chí cao độ, trên người Hyakkimaru bất ngờ bùng lên ánh sáng đỏ nhạt.
Đó là tàn dư của Ma Thần—một loại lực lượng không thuộc về con người, giống như ánh nến bập bùng trong đêm tối.
Cùng lúc đó, sức nặng từ dị năng trọng lực bị đẩy lùi một phần.
Chuuya nheo mắt.
“Có điểm giống Arahabaki?”
Sự việc này… có chút thú vị rồi đây.
Nakahara Chuuya cảm thấy từng sợi lông trên người dựng thẳng lên.
Hắn ta cảm nhận được—lực lượng nguyên tử và thần linh của mình đang suy yếu.
“Khoan đã!”
“Đừng có cưỡng ép thoát ra! Ngươi sẽ bị thương —— ta không có địch ý đâu a a a!!!”
Nhưng đúng vào khoảnh khắc Chuuya hét lên, Hyakkimaru đã giãy thoát.
Cả người cậu lảo đảo về sau, một chân vừa chạm đất thì rời khỏi cơ thể, rơi xuống mặt đất.
“Chân không có?!?!”
Chuuya hồn bay phách lạc.
Hắn ta có vừa mới rút gãy chân người ta không vậy?!
Trọng lực ngay lập tức bị thu hồi!
Áp lực đè nặng hoàn toàn biến mất.
Nhưng Hyakkimaru không thèm để ý đến cái chân rơi xuống kia.
Cậu hơi loạng choạng một chút, mượn lực từ cánh tay, rồi lao đi mất dạng, không thèm quay đầu lại.
Chuuya cả người run rẩy.
Hắn ta hốt hoảng cúi xuống, nhặt lấy cái chân rơi trên mặt đất.
Đó là một chân hoàn chỉnh—kéo dài đến tận đùi.
Không có hơi ấm của con người.
Không có máu thịt.
Y hệt như hai tay của Hyakkimaru.
“Đây… là cái quái gì?!”
Hắn ta đổ mồ hôi lạnh.
Một con rối được khâu lại?
Hay một kẻ mang trong mình lực lượng của thần linh?
Không cần suy nghĩ nhiều, Chuuya vội vàng đuổi theo, tốc độ nhanh đến cực hạn.
“ĐỨNG LẠI CHO TA—!!!”
Nhưng mà…
Một khi đã ném bỏ chân để trốn đi một lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…
---
Nửa tiếng sau.
Dazai Osamu tìm thấy Hyakkimaru ngồi ở ven đường.
Cậu đã mất đi một chân.
Bên dưới vạt áo, không có máu chảy ra.
Không giống con người.
Giống một con rối bị hỏng hơn.
Thiếu niên tóc đen, mái tóc cột đuôi ngựa nhẹ lay động.
Cậu nghe thấy Dazai đến, chậm rãi xoay đầu lại.
Nhưng ánh mắt trống rỗng.
Không có đau đớn.
Không có tuyệt vọng.
Chỉ là tĩnh mịch.
Dazai Osamu không biết phải nói gì.
Sống thành thế này, với hắn mà nói, chết đi có lẽ còn là một kiểu giải thoát.
“Tại sao ngươi lại muốn sống?”
Không có tay, không có chân.
Không thể chạm vào thế giới này.
Không có mắt, không có lưỡi, không có tai.
Không thể nhìn thấy, không thể nếm, không thể nghe.
Ngu xuẩn… Không phải sao?
Kiên trì sống sót thì có ích gì?
Thế giới này…
Chưa từng đối xử tốt với ngươi.
Dazai Osamu có thể nói ra vô số lời tàn nhẫn, nhưng đến khi mở miệng, hắn lại chỉ nói như vậy.
Hắn đỡ nhẹ Hyakkimaru một chút.
Hyakkimaru nhanh chóng hiểu ý, dùng một chân đứng dậy.
Cậu vẫn cao hơn Dazai một chút, lưng vẫn giữ thẳng, dù rơi vào hoàn cảnh này.
Dazai không để hắn dùng cánh tay có lưỡi kiếm, tiện tay bẻ một cành cây, đưa cho cậu làm quải trượng giữ thăng bằng.
Hyakkimaru cảm thấy có lỗi với "Dororo"—vì đã để đối phương thấy mình mất đi chân trái.
【Thực xin lỗi.】
Không thể giữ một hình tượng mạnh mẽ.
Dazai liếc Hyakki một cái, lạnh nhạt nói:
“Vẫn còn đứng lên được à? Cũng không tệ lắm. Lần sau bỏ chạy, coi chừng mất luôn cái đầu.”
Quở trách xong, Dazai Osamu bước nhanh hơn nửa bước, kéo cậu về.
---
Buổi tối.
Hyakkimaru bị Dazai cột lại trong một khu vực an toàn.
Để đảm bảo cánh tay kiếm của Hyakki không "ra khỏi vỏ", Dazai dùng một phương pháp trói buộc nào đó không tiện nói ra, trói cả bả vai và cánh tay lại với nhau, khiến thiếu niên gần như bị treo lơ lửng giữa không trung.
Lần đầu tiên, khuôn mặt không cảm xúc của Hyakkimaru hiện lên vẻ vô tội đáng thương.
Dazai không có chút đồng tình nào.
Hắn chỉ vào mặt Hyakkimaru, lạnh lùng cảnh cáo:
“Ở yên đó cho ta!”
【Cái tên Dororo này hung dữ quá……】
Hyakkimaru bị trói chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa sinh mệnh dần dần rời xa mình.
---
Đêm khuya.
Dazai Osamu bước xuống bậc thang của khu phố Suribachi.
Trên tay hắn cầm một quyển sách cấm mua từ trước, một bên đọc, một bên đi.
Bóng lưng thiếu niên hòa vào bóng tối dưới mái hiên, trông còn âm trầm cổ quái hơn cả những kẻ sống ở đây.
Sau khi hỏi thăm xong chuyện xảy ra ban ngày, Dazai chậm rãi cất tiếng:
“Vua Cừu… đang nuôi một bầy cừu con à?”
"Trước tiên lợi dụng dị năng trọng lực đánh bại Hyakkimaru, hủy mất một chân cậu.
Sau đó lại đuổi bắtcậu ta, khiế cậuta chật vật bỏ chạy… "
Mọi thứ hoàn toàn khớp với sự thật.
Nhưng nghe có gì đó sai sai.
Nếu Nakahara Chuuya nghe thấy, hắn ta nhất định sẽ tức đến dậm chân, lớn tiếng phản bác:
“Ta không có định phá hủy chân hắn ta! Chính hắn cứ nhất quyết bỏ chạy!”
Nhưng bất kể giải thích thế nào…
Cái danh "kẻ bắt nạt Hyakkimaru" đã định sẵn trên đầu Nakahara Chuuya.
Dazai Osamu đã thật sâu khắc ghi cái tên này.
Muốn phanh thây một con dê đầu đàn ư…
Quả nhiên vẫn là phải khiến chúng tự tan rã từ bên trong, rồi hung hăng cắm dao vào.
---
Bên trong căn cứ của Dương.
Nakahara Chuuya vẫn còn tức giận, không thể kiềm chế mà thẩm vấn Shirase.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta! Ngươi rốt cuộc đã giết ai?!”
Shirase, cả người đầy thương tích, khuôn mặt bầm tím, hoảng hốt đáp:
“Ta không có!”
Nhưng ánh mắt Nakahara Chuuya chỉ tràn ngập thất vọng.
"Ta cho ngươi cơ hội, vậy mà ngươi vẫn muốn giấu ta?
Ngươi nghĩ cậu ta vô duyên vô cớ đến đánh ngươi sao?
Không bằng đi hỏi cư dân khác ở Suribachi xem, cậu ta đã từng đánh sai người bao giờ chưa?"
Shirase bất bình hét lên:
"Ta bị cậu ta đánh, ngươi không quan tâm, lại đến trách ta?!
Chẳng lẽ trong tổ chức Dương, người giết nhiều nhất không phải ngươi sao?!"
Nakahara Chuuya nheo mắt lại.
Ánh mắt lạnh lẽo như đạn bắn thẳng tới Shirase, khiến hắn vô thức co rúm người lại.
Chỉ khi Chuuya nổi giận, Shirase mới thật sự sợ hãi.
“Ta giết người… là để tự vệ và phản kích.”
Chuuya chưa từng vượt qua giới hạn đó.
"Nếu ta điều tra ra ngươi đã giết một người vô tội…
Xin lỗi, nhưng ta sẽ không bảo vệ ngươi nữa.
Shirase, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện rằng kẻ ngươi giết là kẻ đáng chết.
Bằng không, ta không thể chấp nhận việc đồng đội của mình là một kẻ dối trá, một kẻ giết người, một kẻ không có chút kính sợ nào với mạng sống đồng loại."
Lời nói này cực kỳ nghiêm trọng.
---
Các thành viên của Dương biến sắc, không còn ai dám xem Shirase bị mắng mà cười nhạo nữa.
Bọn họ vội vàng chen vào nói lời hòa giải.
Nhưng Nakahara Chuuya không muốn nghe.
Hắn ta chỉ liếc Shirase một cái, quay người rời đi.
Không quan tâm đến lời giải thích của hắn.
Hắn ta trở về phòng mình.
Ngồi xuống mép giường, hai tay đè lên trán.
Lòng bàn tay chắn đi ánh sáng trên đầu.
Rất ít khi hắn ta tháo găng tay.
Vì hắn sợ chính mình mất kiểm soát.
Bàn tay này… chính là chốt mở toàn bộ sức mạnh của Arahabaki.
Nakahara Chuuya cố gắng áp xuống bực bội, nhưng khi ánh mắt hắn ta dừng lại trên cái chân bị quăng trên bàn, khóe mắt không khỏi co giật.
“Đây đều là chuyện quái gì vậy?!!!”
Hắn ta thật sự không hiểu.
Nhưng hắn ta không biết rằng, một chuyện nghiêm trọng hơn đang chờ phía trước.
---
Ở một nơi khác, trong bóng tối.
Một người tâm nhand không lớn, lại thù dai tận xương tủy, đang lặng lẽ tiến gần đến căn cứ của Dương.
Khuôn mặt gã không có chút biểu cảm nào, trong lòng lặp lại một câu.
“Dương thu lưu những đứa trẻ mồ côi nhỏ tuổi… Tốt lắm.”
“Ta cũng phù hợp với yêu cầu đó.” Gã đưa tay sờ lên lớp băng vải quấn quanh mặt mình, sau đó đột nhiên—
“CỨU MẠNG ——!!!”
“Port Mafia đang đuổi giết ta!!!”
---
Trong căn cứ, Nakahara Chuuya bất giác rùng mình.
Cảm giác này giống hệt như đang đọc truyện ma vào nửa đêm, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh rợn người vọng đến từ ngoài cửa sổ.
“Ai vậy?! Nửa đêm chạy đến chỗ chúng ta cầu cứu?”
Hắn ta khó chịu lẩm bẩm, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Miệng thì phàn nàn, nhưng tận sâu trong lòng…
Hắn vẫn xem việc bảo vệ những đứa trẻ này là trách nhiệm của mình.
Dù sao, kẻ có sức mạnh thì cũng phải gánh vác nhiều hơn một chút.