『 Tin thu được từ một người tốt bụng: 』

『 Đây là một bức thư cầu cứu từ một thực tập sinh cấp dưới của Cục Xuyên Qua. 』

『 Sau khi tốt nghiệp đại học, vào ngày ■■ tháng ■■ năm ■■, tôi gia nhập Cục Quản Lý Thời Không, trực thuộc bộ phận Xuyên Không. Trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, tôi rất vinh hạnh được trở thành thực tập sinh của tổ chức này. 』

『 Mã số công tác tạm thời của tôi là ■■■■■, cấp độ bảo mật D—một chữ cái trông có vẻ chẳng đáng tin chút nào. Nhưng thầy hướng dẫn của chúng tôi đã nhấn mạnh rằng đừng nhầm lẫn cấp độ bảo mật của Xuyên Không với tổ chức SCP bên cạnh. Ở đây, nhân viên bảo mật cấp D không phải là bia đỡ đạn, mà là thực tập sinh chính thức đã ký hợp đồng hợp lệ. 』

『 Tôi hoàn toàn tin tưởng vào lời của các tiền bối. Một tổ chức danh tiếng như Xuyên Không sao có thể lừa gạt chúng tôi được? Dù sao thì… tôi cũng nghe nói phí bồi thường khi hủy hợp đồng tương đương với giá một căn tứ hợp viện trong Nhị Hoàn Bắc Kinh(1). Vậy nên chuyện này cứ tạm gác qua một bên đi. 』

『 Về lý thuyết, số thực tập sinh như tôi có đến hàng vạn người, nhưng tỷ lệ đủ điều kiện để trở thành nhân viên chính thức chỉ khoảng 1%. Nói cách khác, cứ 100 người thì chỉ có 1 người được nhận. Nhưng tôi tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của mình—vì tôi đứng hạng nhất trong đợt huấn luyện 1.000 người, thậm chí còn được cấp trên đích thân điểm danh tuyển chọn. Nếu ngay cả tôi cũng không qua nổi, thì người khác lại càng không có cơ hội. 』

『 Hơn nữa, chính sách đãi ngộ dành cho thực tập sinh của Xuyên Không rất tốt. Ít nhất, trong nhiệm vụ đầu tiên, chúng tôi được phép sử dụng hệ thống hỗ trợ tân thủ—một lợi thế không nhỏ. 』

『 Hệ thống hỗ trợ tân thủ thực sự rất tiện lợi. Trong thời gian huấn luyện, tôi đã sử dụng qua và thậm chí nhờ vào đó kết hợp với năng lực cá nhân, tôi đã đạt được thành tích gấp mười lần tiêu chuẩn cơ bản. 』

『 Hệ thống này được cấy ghép trực tiếp vào ý thức tinh thần của thực tập sinh, cung cấp đầy đủ các chức năng như: bản đồ toàn cảnh, tải xuống kịch bản, tự động hỗ trợ lời thoại, giám sát tình huống thực tế và báo cáo diễn biến theo thời gian thực. 』

『 Phần lớn đối tượng mà Cục Xuyên Không phục vụ là những người xuyên việt. Mà hễ có người xuyên việt, thì chắc chắn sẽ có hỗn loạn trong thế giới cốt truyện. Nhiệm vụ thông thường của thực tập sinh chính là duy trì sự ổn định trong các thế giới do Cục Xuyên Không quản lý.』

『Nói đến đây, chắc hẳn độc giả đã hiểu. Nhiệm vụ đầu tiên trong kỳ thực tập sinh của ta vô cùng quan trọng, bởi nó sẽ quyết định tương lai ta sẽ được phân phối đến đâu.

Nhiệm vụ đầu tiên của ta là tiến vào thế giới phân khu của manga/anime Dororo và nhập vai nam chính – Hyakkimaru. Trên thực tế, ta đã từng nghe qua về thế giới này. Khi còn ở chủ thế giới học tập, ta biết Dororo là một bộ manga nổi tiếng với nội dung cực kỳ ngược tâm, sau này còn được chuyển thể thành anime. Tuy nhiên, ta vốn không hứng thú với thể loại này, nên hiểu biết của ta chỉ dừng ở mức tra Baidu để biết Dororo là ai, nam chính là ai mà thôi.

Nhưng chuyện đó không quan trọng. Ta đã tải xuống toàn bộ kịch bản của Dororo và may mắn thay, phương thức xuyên qua lần này là dạng trẻ sơ sinh xuyên – đáng tin cậy nhất. Là thực tập sinh, ta không thể làm qua loa mà phải chuẩn bị thật chắc chắn. Trong khoảng thời gian còn là trẻ con, ta có đủ thời gian để nghiền ngẫm kịch bản, phát huy khả năng viết luận văn của mình, thậm chí còn viết ra một trăm phương pháp diễn xuất khác nhau.

Ngay khi ta và các thực tập sinh khác đã chuẩn bị ổn thỏa, một chuyện ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra…』

『Thông qua cấp trên của bộ phận xuyên không, ta nghe nói rằng trong truyền thuyết, Cục Quản Lý Thời Không đã cử người xuống thị sát. Có lẽ họ muốn chứng kiến sự xuất sắc của các thực tập sinh, hoặc cũng có thể họ hoàn toàn tin tưởng vào chúng ta (?). Dù lý do là gì, lãnh đạo nhóm của xuyên qua tư đã đưa ra quyết định—tắt toàn bộ chức năng hỗ trợ của thực tập sinh! Chúng ta sẽ trực tiếp tiến vào thế giới cốt truyện. Nhiệm vụ giữ gìn cốt truyện không thay đổi, vai diễn không thay đổi, nhưng điều duy nhất bị mất đi chính là ngoại quải hỗ trợ.

Như ngươi đã thấy, ta mất đi hệ thống hỗ trợ của thực tập sinh khi còn chưa kịp đọc hết kịch bản. Ta thừa nhận, đây là một sai lầm nghiêm trọng. Ta không nên mắc phải một lỗi cấp thấp như vậy. Cũng may ta đã kịp liếc qua nội dung chính—cốt truyện của Hyakkimaru chủ yếu xoay quanh việc đánh quái thăng cấp và cùng nữ chính Dororo lên đường hành tẩu. Chỉ cần tuyến nhiệm vụ chính là thảo phạt Ma Thần không bị sai lệch, ý chí thế giới sẽ tự động thúc đẩy ta tiếp xúc với các nhân vật quan trọng, và dù có lệch một chút ở các nhánh cốt truyện nhỏ cũng không phải vấn đề…

Có lẽ sẽ không sao. Mức độ tự do có thể cao hơn, nhưng vấn đề lớn nhất lại nằm ở nhân vật Hyakkimaru. Đúng vậy, ta đã rút được một nhiệm vụ cấp thấp, vốn nghĩ rằng đây sẽ là cơ hội để phát huy bản thân. Ai mà ngờ rằng—chỉ trong chớp mắt, nhân vật này lại trở thành nhiệm vụ đáng sợ nhất từ trước đến nay!』

『Theo thiết lập ban đầu, Hyakkimaru vừa chào đời đã bị chính cha ruột của mình hiến tế cho Ma Thần. Để đổi lấy sự phồn vinh và mưa thuận gió hòa cho quốc gia, Ma Thần đã thực hiện điều ước của Daigo Kagemitsu—đổi lại, chúng đã cướp đi thân thể của Hyakkimaru.

Không, ngài không nhìn nhầm đâu. Ngay khi vừa sinh ra, ta đã mất đi mười hai bộ phận cơ thể. Đôi mắt mù lòa, đôi tai điếc đặc, gương mặt bị hủy hoại, không có xương sống, tứ chi cũng chẳng còn. Cả cơ thể chỉ còn lại một cái đầu trụi lủi dính trên một thân thể bất toàn, may mắn duy nhất là Ma Thần không tước đoạt bộ phận sinh dục, ít nhất vẫn giữ được giới tính nam cho ta, không đến mức bị "biến tính" ngay từ đầu.

Thật may đây là phiên bản anime, không phải manga—nghe nói trong bản manga, Hyakkimaru mất đến 48 bộ phận cơ thể. Ta tự hỏi, tồn tại như vậy liệu còn có thể gọi là con người không? Nếu có thì e rằng bộ dạng cũng đã vượt xa nhân loại, nhan sắc chắc chắn phá vỡ mọi cực hạn mà người trần có thể tưởng tượng.

Nói cách khác… Bị cha mẹ ruồng bỏ, chỉ để sống sót đã là một thử thách, chứ đừng nói đến chuyện hoàn thành cốt truyện.

Làm thế nào để tìm được nữ chính Dororo? Làm thế nào để phân biệt ai là ai, khi ta chẳng thể nghe hay nhìn thấy gì?

Thứ lỗi cho ta nói thẳng—ta không có ý vũ nhục thần hệ phương Tây, nhưng đây rõ ràng không phải một màn mở đầu kiểu ác mộng. Cái này… chẳng khác nào ném ta xuống địa ngục rồi yêu cầu ta kiên cường bò lên thiên đường !』

『Sau khi ta thành công chuyển sinh, ta đã gửi vô số thư tín cầu cứu, nhưng chẳng hề nhận được bất kỳ hồi đáp nào. Ta không biết bức thư này cuối cùng sẽ rơi vào tay vị tiên sinh, tiểu thư, hay một thực thể vô danh nào đó... Nhưng xin ngài, nếu đã có nhã hứng đọc nó, thì hãy làm ơn gửi bức thư này đến bộ phận xuyên không giúp ta.

Chân thành cảm tạ!

— Một thực tập sinh, tên thật bị hợp đồng bảo mật ██ che giấu.

(Ký tên: Hyakkimaru)』

---

Bên trong khoảng không vô tận.

Tựa hồ có một tồn tại thần bí nào đó lặng lẽ đọc xong bức thư, rồi bất giác bật cười. "Hắn" hờ hững vung tay, tiện thể ném lá thư vào trạm thu hồi.

“Xuyên không—cái bộ môn rác rưởi đó mà cũng có người tin à? Đúng là ngu ngốc.”

  – Giải thích (1) "Nhị Hoàn Bắc Kinh" (北京二环, Beijing Second Ring Road) là một trong những tuyến đường vành đai quan trọng của Bắc Kinh, Trung Quốc. Đây là khu vực trung tâm, bao quanh nội thành lịch sử, nơi có nhiều tứ hợp viện (四合院) – loại nhà truyền thống Trung Quốc.

Mười bốn năm sau.

Bên bờ sông, một thiếu niên cúi đầu xuống nước bắt cá. Trong tay cậu, thanh đao cắm xuống dòng nước tạo thành những gợn sóng, khiến đàn cá hoảng loạn. Chỉ một cái vung tay, Hyakki đã tóm gọn một con cá, đồng thời phát hiện một con cua nhỏ đang bò trên lớp cát.

Trên gương mặt cậu không có bất kỳ biểu cảm nào. Khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh lẽo, cả người như một con rối không có sức sống.

Ngay giây tiếp theo…

Con cua vùng vẫy, giương chiếc càng kẹp chặt lấy chóp mũi hắn. Dù cậu cố gỡ thế nào cũng không thể làm nó buông ra. Đôi mắt cậu chậm rãi chuyển hướng về phía con cua, vẫn thờ ơ như cũ—không cảm thấy đau đớn, cũng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

Bởi vì… Gương mặt này chỉ là một chiếc mặt nạ được tạo ra bởi bàn tay con người.

Thiếu niên thản nhiên bóp nát chiếc càng cua, sau đó xách theo phần thức ăn của mình trong ngày rồi bước lên bờ.

Cùng Hyakki chung sống là Jukai, người vừa hoàn thành một công việc chế tác quan trọng. Ông mang trên gương mặt già nua một nụ cười hiền lành, cầm trong tay hai bộ phận giả mô phỏng chân người rồi bước đến gần thiếu niên.

“Hyakkimaru, thử đôi chân mới đi. Lần trước ngươi đuổi theo con vật chạy quá nhanh, ta thấy có chút bất tiện, nên đã chế tạo lại cho ngươi một đôi mới. Về sau, ngươi sẽ không còn phải lo lắng chuyện bị nước ngâm làm hỏng nữa.”

Thiếu niên tên “Hyakkimaru” không có phản ứng. Đồng tử màu nâu xám trống rỗng, không phản chiếu bất kỳ tia sáng nào từ thế giới bên ngoài. Cậu không thể thấy, không thể nghe, cũng không cảm nhận được đau đớn như con người. Chỉ khi Jukai cầm lấy con cá trong tay cậu, Hyakkimaru mới dường như hiểu ra ý định của đối phương. Không nói lời nào, cậu lặng lẽ quay người đi vào trong nhà.

Cậu ngồi xuống chiếu, gương mặt non nớt nhưng đầy vẻ lãnh đạm. Không lâu sau, đôi chân giả cũ đã bị tháo xuống. Dưới lớp quần áo xám tro là cơ thể gầy yếu, phần thân dưới từ eo trở xuống chỉ còn lại những mảnh băng vải trắng quấn chặt.

Jukai đã quá quen với những cảnh tượng tàn nhẫn như thế này, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thở dài.

“Hyakkimaru…”

Đứa con nuôi của ông đã sống như một thực thể hoàn toàn khác con người.

Trong thời đại loạn lạc và thiên tai này, những người đáng thương có rất nhiều, nhưng không ai có thể sánh với những gì Hyakkimaru đã trải qua. Ngày nhặt được cậu cũng là ngày Jukai tuyệt vọng nhất, đến mức muốn kết liễu mạng sống của chính mình. Khi đó, ông đứng bên dòng sông, định buông xuôi tất cả, thì bất chợt nhìn thấy một chiếc thùng gỗ trôi dạt trên mặt nước. Khi đến gần, ông tận mắt chứng kiến một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, quấn trong chiếc tã ướt sũng.

Hình ảnh ấy đã chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim ông, khiến ông không thể kìm nén mà bật khóc.

Một người trưởng thành có đủ chân tay lại khao khát cái chết.

Một đứa trẻ vừa mới chào đời, chẳng có gì trong tay, nhưng lại khao khát được sống.

Jukai không thể tiếp tục vứt bỏ sinh mệnh.

Ít nhất, trước khi nuôi dưỡng Hyakkimaru trưởng thành, ông không thể chết. Ông muốn dạy cậu cách sinh tồn, để rồi một ngày nào đó, cậu sẽ làm nên kỳ tích mà không ai có thể tưởng tượng được. Ông tin rằng, đứa trẻ kiên cường và thông minh này chắc chắn có thể làm được.

Nhận ra trên mũi Hyakkimaru có một vết kẹp nhỏ, Jukai bật cười:

“Lại bị cua kẹp rồi sao?”

Ông quay vào trong, lấy ra một chiếc mặt nạ mới đã được chuẩn bị từ trước, đặt cẩn thận trong một chiếc hộp tinh xảo.

Những chiếc mặt nạ này được ông tạo ra dựa trên những đường nét gương mặt bị khiếm khuyết của Hyakkimaru, từng chi tiết đều được chạm khắc tỉ mỉ. Đó là một khuôn mặt xinh đẹp, với hàng lông mày thanh mảnh, đôi mắt có hàng mi dày, sống mũi cao thẳng, và đôi môi không quá dày cũng không quá mỏng. Tất cả các đường nét đều hài hòa, mang đến một cảm giác tĩnh lặng và dịu dàng.

Jukai khẽ cười, đặt chiếc mặt nạ vào tay Hyakkimaru:

“Đây là gương mặt của con khi mười bốn tuổi.”

Jukai nhẹ nhàng tháo xuống chiếc mặt nạ cũ của Hyakkimaru, bình tĩnh nhìn khuôn mặt gồ ghề, dị dạng ẩn giấu bên dưới. Với một người lớn tuổi như ông, đẹp hay xấu vốn không phải điều quan trọng. Ai lại có thể ghét bỏ gương mặt của chính con mình chứ?

Huống hồ… Hyakkimaru thực ra cũng không hề “xấu”.

Sau khi đeo chiếc mặt nạ mới lên cho cậu, Jukai hài lòng quan sát thiếu niên trước mặt, giống như đang chứng kiến con mình lớn thêm một tuổi.

“Hyakkimaru, con đã mười bốn tuổi rồi.”

Ông cầm lấy bàn tay phải giả của cậu, kéo xuống nền đất, kiên nhẫn dạy cậu viết hai chữ “Mười bốn tuổi”. Năm nào cũng vậy, đến đúng thời điểm này, ông sẽ hướng dẫn cậu cách ghi nhớ con số biểu thị tuổi tác của mình. Bởi ông sợ, Hyakkimaru không thể hình thành khái niệm về “năm tháng”.

Hyakkimaru vẫn vô cảm, tùy ý để Jukai nắm tay hướng dẫn. Sau khi viết ba lần, cậu rút ngón tay về.

Hành động đó có nghĩa là—đã học xong.

Jukai mỉm cười tán dương: “Hyakkimaru, con có thiên phú học tập rất cao.”

Nhưng Hyakkimaru vẫn lặng im như cũ.

Jukai không để tâm, hoặc đúng hơn, đây vốn là chuyện bình thường. Ông dẫn cậu ra ngoài, nhóm lửa nướng cá và cua, dạy cậu cách dùng lửa nấu chín thức ăn thay vì ăn sống như trước.

Thực ra, Hyakkimaru đã biết hết những điều này, chỉ là cậu thấy nhóm lửa quá phiền phức mà thôi.

Cơ thể cậu vốn rất mạnh mẽ, chịu ảnh hưởng từ sức mạnh của Ma Thần, thể chất vượt xa con người, ngay cả chất độc thông thường cũng không thể làm hại cậu. Nhưng dù vậy, cậu vẫn lặng lẽ tuân theo những gì Jukai dạy. Khi không có ông bên cạnh, cậu sẽ ăn sống mọi thứ mình bắt được, nhưng trước mặt Jukai, cậu luôn ngoan ngoãn ăn đồ đã nấu chín.

Vị giác là một thứ rất tuyệt vời. Đáng tiếc, cậu không có lưỡi để cảm nhận.

Hai người ngồi trước đống lửa, may mắn là có đệm lót nên không quá khó chịu. Khi cá nướng chín, Jukai cẩn thận xiên vào một nhánh cây rồi đưa cho Hyakkimaru. Cậu khẽ nhấc mặt nạ lên một chút, lặng lẽ bắt đầu ăn.

Chiếc mặt nạ này không có phần miệng để mở ra nói chuyện.

Jukai ngồi đối diện, nhìn chiếc mặt nạ một lúc rồi khẽ thở dài:

“Ta vẫn chưa tìm được chất liệu thích hợp… Nếu có thể làm phần miệng cử động, con sẽ không cần phải tháo mặt nạ ra mỗi khi ăn nữa…”

Những lời này, đối với Hyakkimaru mà nói, hoàn toàn vô nghĩa.

Vì cậu không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Thông qua lớp mặt nạ, thứ duy nhất lọt vào tầm mắt cậu là một đốm lửa màu trắng rực rỡ—ngọn lửa sinh mệnh của Jukai.

Phía sau lưng Jukai, nơi ông không thể nhìn thấy, Hyakkimaru cảm nhận được một sự an toàn kỳ lạ trong linh hồn mình. Nếu nói trên thế gian này cậu có thể tin tưởng ai, thì người đó chắc chắn là Jukai—người đã nuôi lớn cậu.

Nhưng ngoài Jukai ra, Hyakkimaru không thể đặt lòng tin vào bất kỳ điều gì khác. Cái gọi là "tổ chức xuyên không" với những nhiệm vụ mơ hồ, cấp trên chỉ biết nịnh nọt, và những chính sách đầy lỗ hổng—tất cả đều không đáng tin cậy. Cậu hiểu rõ quy tắc của hệ thống thực tập sinh: cái chết chính là cái chết thật sự. Trong khi nguồn nhân lực "xuyên qua" lại quá dồi dào, cậu không tin tổ chức sẽ bỏ ra quá nhiều công sức để bảo vệ một thực tập sinh như mình.

Sau khi mất đi những chức năng hỗ trợ ngoại vi, tình cảnh của cậu chẳng khác gì nhân vật nguyên tác. Có lẽ lợi thế duy nhất chính là—cậu có kiến thức từ kiếp trước? Biết cách viết tiếng Nhật?

Nghĩ đến đây, Hyakkimaru tự cười nhạt. So với những người xuyên không khác, cậu có thể xem là một trường hợp "không quá thảm" chăng?

“……”

Cậu nuốt miếng cá trong miệng, nhưng chẳng khác gì đang nhai sáp. Nghĩ đến việc có thể ăn  phải một kẻ xuyên qua nào đó, cảm giác này còn khó chịu hơn.

Sau khi ăn xong, Hyakkimaru không suy nghĩ nhiều nữa mà tập trung tiêu hóa, ánh mắt vô định hướng về những nơi khác. Trong tầm nhìn của cậu, thế giới tràn ngập những luồng ánh sáng sinh mệnh: thực vật, động vật… Và con người duy nhất ở đây là Jukai.

Dựa vào kiến thức từ nguyên tác và Bách khoa toàn thư Baidu, cậu biết màu trắng tượng trưng cho những người lương thiện, màu đỏ đại diện cho tà vật, còn ánh sáng có pha chút sắc đỏ thì thường thuộc về những kẻ đã giết người hoặc có liên hệ với tà vật. Nhờ có hiểu biết này, cậu đã tránh được rất nhiều thương tổn trong giai đoạn đầu đời. Nhưng dù có nhận thức rõ ràng thế nào đi nữa, Hyakkimaru vẫn không thể thay đổi một sự thật—hơi thở của cậu tự nhiên thu hút tà vật. Từ nhỏ đến lớn, việc chạm trán chúng đã trở thành chuyện thường ngày.

Cái gọi là "tà vật", theo quan điểm của một người xuyên không như cậu, chẳng khác gì yêu quái trong truyền thuyết Nhật Bản. Thậm chí, so với yêu quái, chúng còn dễ đối phó hơn.

Với điều kiện—cậu xuyên vào một nhân vật thuộc hệ Âm Dương Sư.

Hyakkimaru lặng lẽ hoài niệm khoảng thời gian từng sử dụng nhân vật Âm Dương Sư trong các bài huấn luyện. Khi đó, chỉ cần quạt xếp vung lên, bách quỷ liền xuất hiện, giống như đám quỷ ăn thịt người trong Kimetsu no Yaiba, dễ dàng bị thu phục. Nhưng đáng tiếc, Dororo là một thế giới hư cấu lấy bối cảnh thời Chiến Quốc Nhật Bản, ở đây không hề tồn tại Âm Dương Sư thực thụ. Chỉ có một nhóm người sở hữu năng lực đặc biệt, vì muốn bảo vệ bản thân mà chém giết tà vật—hoặc vì họ không còn đồng nào trong túi.

Hyakkimaru là người xuyên việt—hay đó chỉ là ảo giác do tà vật bóp méo ký ức của cậu?

Suốt mười bốn năm sống trong cô độc, không thể nghe, không thể nói, cũng không thể cảm nhận thế giới như một con người bình thường, Hyakkimaru đã nhiều lần chìm vào những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Đôi khi, cậu tự nhủ rằng mình không thực sự thuộc về thế giới này. Rằng cậu không phải là một kẻ bất hạnh bị Ma Thần cướp đi thân thể ngay từ lúc mới sinh, mà là một thực tập sinh xuyên việt—một người đến từ một thế giới khác, bị ném vào đây để hoàn thành một nhiệm vụ nào đó.

Có thật không? Hay chỉ là một cách để cậu tự an ủi bản thân?

Hyakki không biết. Mọi thứ trong tâm trí cậu đều mơ hồ, không có ai xác nhận, cũng không có ký ức rõ ràng nào về "thế giới kia." Nếu cậu thực sự là người xuyên việt, tại sao suốt mười bốn năm qua, cậu chưa từng gặp bất kỳ ai giống mình? Tại sao không ai đến tìm cậu, không ai nhắc đến nơi cậu đáng lẽ phải trở về?

Có lẽ, tất cả chỉ là một giấc mơ do tà vật tạo ra. Một ảo ảnh được dựng nên để khiến cậu lung lay, mất đi mục tiêu duy nhất trong đời—giết Ma Thần, lấy lại thân thể của chính mình.

Hyakkimaru ngẩng đầu, dõi theo cánh chim vụt qua bầu trời. Một sinh mệnh nhỏ bé, mỏng manh, nhưng lại có thể tự do bay lượn, khác hẳn với cậu—kẻ chỉ có thể bước đi trong bóng tối, truy đuổi những thứ vốn đã bị cướp đoạt.

Hyakki không nhìn thấy bầu trời xanh, bởi đôi mắt cậu đã bị tước đoạt từ lúc chào đời. Nhưng cậu có thể "thấy" sinh mệnh—ánh sáng lấp lánh của những linh hồn xung quanh. Trắng tinh khiết là những con người lương thiện. Đỏ rực là những kẻ nhuốm máu. Và đen kịt là tà vật.

Lưỡi kiếm trên cánh tay cậu giật nhẹ. Một tà vật đang tiếp cận.

Không cần suy nghĩ, hắn lao tới, vung kiếm.

Xoẹt!

Máu văng tung tóe, nhuộm đỏ mặt đất. Một tiếng rít ghê rợn vang lên, rồi nhanh chóng bị nuốt chửng bởi bóng tối.

Jukai từ tốn lau đi vết máu trên mặt cậu, giọng nói trầm ổn vang lên giữa khung cảnh tĩnh lặng:

“Con lại mạnh hơn rồi.”

Hyakkimaru không đáp. Cậu chỉ nhìn chăm chăm vào những tàn lửa sinh mệnh đang tan biến. Một sinh vật đã chết, một trận chiến nữa đã kết thúc, nhưng cuộc chiến của cậu vẫn chưa dừng lại.

Dù có là người xuyên việt hay không, dù ký ức trong đầu có thật hay không, điều đó cũng không còn quan trọng.

Chừng nào Ma Thần còn tồn tại, cậu sẽ tiếp tục chiến đấu.

Không đúng…

Những ký ức trong đầu cậu liệu có thật không? Hay tất cả chỉ là ảo tưởng sau khi cậu xuyên qua?

Tại sao suốt mười bốn năm qua, cậu chưa từng gặp một người xuyên không nào khác?

Hyakkimaru lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ánh lửa bập bùng trước mặt, nét mặt lạnh nhạt như thường lệ.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng có ai để giao tiếp ngoài Jukai. Khi còn bé, cậu không có điều kiện học nói. Đến khi có thể học, thì xung quanh cũng chỉ còn Jukai—một người duy nhất để đối thoại.

Nếu không học, cậu có thể tiếp tục im lặng. Nhưng nếu học rồi lại không thể mở miệng thì phải làm sao?

Thôi thì cứ làm một nam chính kiên cường nhưng tàn tật vậy.

Mỗi ngày một lần, nguyền rủa tổ chức xuyên qua từ trên xuống dưới, nguyền rủa bọn họ đụng phải Hounds of Tindalos!

…Nhưng có vẻ như lời nguyền rủa của cậu đã ứng nghiệm lên sai người.

---

Một ngày nọ, khi đang đi săn tà vật, Hyakkimaru bất ngờ chạm trán một ngọn lửa sinh mệnh mới.

Màu sắc của linh hồn đó…

—Bảy màu lấp lánh, nhưng chủ đạo vẫn là trắng.

Lại một lần nữa.

—Bảy màu sặc sỡ, pha trộn với sắc trắng thuần khiết.

Đã rất lâu rồi, cậu chưa từng thấy một ngọn lửa sinh mệnh có màu sắc phong phú đến vậy. Hyakkimaru khẽ sững người, nhất thời không thể phân biệt đó là thiện hay ác.

Trong giây phút chần chừ, cậu quên mất việc từ chối tiếp xúc.

Rồi đột nhiên, bàn tay cậu bị ai đó nắm lấy.

Người con gái xuyên không kia kích động mà siết chặt bàn tay cậu, không hề quan tâm nó là tay giả hay không.

Cô ta chỉ lo nói ra suy nghĩ của mình.

“Hyakkimaru! Ta sẽ đưa ngươi đến các thế giới khác! Ở đó, ta sẽ giúp ngươi chữa trị cơ thể bị Ma Thần ăn mòn!”


Sau đó—

Yokohama, Nhật Bản.

Hyakkimaru đột nhiên xuất hiện ở một thế giới xa lạ, tâm trí trống rỗng, không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Một khoảnh khắc trước, cậu vẫn còn ở vùng đất đầy quỷ dữ, mà giờ đây… gió biển mặn mòi táp vào mặt, mang theo hơi thở của một thành phố nhộn nhịp.

Bên chân cậu, cơ thể của người xuyên việt kia đã bị Hounds of Tindalos cắn xé đến mức không thể nhận ra. Khi cậu đưa tay chạm vào, linh hồn người đó vỡ vụn, hóa thành những điểm sáng lặng lẽ tan biến trong không trung.

Những người xuyên việt giống nhau thường có bảo hiểm, có cơ hội hồi sinh khi chết. Nhưng khi đã chết theo cách này, chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt…

【Nguyện linh hồn ngươi không mang oán hận.】

Hyakkimaru nửa quỳ trên mặt đất, lặng lẽ thầm cầu nguyện.

Dù là ai đi nữa, đây cũng là một người đã chết vì cậu. Một linh hồn thiện lương chăng?

Thiếu niên đứng dậy, sợi dây buộc tóc giữ chặt mái tóc dài màu đen của cậu khẽ đung đưa trong làn gió biển. Nhưng ngay giây tiếp theo—

Cậu sững sờ.

Quá nhiều… quá nhiều linh hồn con người!

Trong thế giới cũ, dù là một ngôi làng lớn cũng chỉ có khoảng một trăm người. Nhưng bây giờ, chỉ trong phạm vi tầm nhìn của cậu, đã có hơn một ngàn linh hồn hiện hữu!

【Ta đã đến một thành trì cổ đại sao?】

Sự mơ hồ trong tâm trí Hyakkimaru càng sâu hơn. Nếu thế giới này là Dororo, thì kịch bản có phải đã bắt đầu mà cậu không hay biết? Hay thế giới này đã chủ động đẩy cậu vào dòng chảy của cốt truyện?

Vậy bây giờ, cậu nên tìm Dororo, hay tìm Ma Thần trước?

Giết Ma Thần đi.

Giết sạch Ma Thần, cậu sẽ đoạt lại những phần cơ thể bị cướp mất.

Sau đó… nữ chính là ai, cũng chẳng quan trọng.


Phố Suribachi, Yokohama.

Là nơi hỗn loạn nhất trong thành phố, tập trung đủ mọi loại sinh linh—tốt có, xấu có, và cả những thứ chẳng thuộc về thế giới này.

Hyakkimaru băng qua từng con phố chật hẹp, cảm nhận được linh hồn hỗn loạn xung quanh. Nhưng trong đó, có một kẻ hoàn toàn khác biệt.

Linh hồn của người này có trung tâm đỏ đen rực cháy—điển hình của hỗn loạn tà ác. Nhưng kỳ lạ thay, lớp ngọn lửa bên ngoài lại mang sắc hồng nhu hòa, giống như… một sự mâu thuẫn đang giằng xé.

【Tại sao màu sắc lại có sự thay đổi dần?】

Hyakkimaru không nghĩ ngợi nhiều. Màu đỏ đen nghĩa là tà vật. Mà tà vật thì phải bị tiêu diệt.

Tay cậu nắm lấy chuôi kiếm bên hông, rút đao—xuất thủ.

Xoẹt!

Lưỡi kiếm chém xuống với tốc độ kinh người, nhằm thẳng vào kẻ sở hữu linh hồn kỳ dị kia.

—Nakara Chuuya.

Anh đang đi bộ trên phố với dáng vẻ điệu thấp, đầu đội mũ hoodie, tóc đỏ giấu dưới lớp vải, nhưng phong thái thì vẫn ngang tàng như cũ. Một con sói giữa bầy cừu, nguy hiểm, nhưng cũng không muốn gây chuyện mà chẳng có lý do.

Cho đến khi bị một tên nhóc lạ mặt vung kiếm chém thẳng vào đầu.

Mắt Chuuya tối sầm lại vì cơn giận.

Lưỡi kiếm bị trọng lực bẻ gãy ngay giữa không trung, vỡ vụn thành từng mảnh kim loại. Chuuya nghiến răng, tung một cú đá chớp nhoáng về phía đối phương—

Nhưng tên nhóc kia né được.

Anh nhìn theo, chỉ thấy thiếu niên nghèo kiết xác với quần áo rách rưới, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm. Lặng lẽ… rút ra một đoạn lưỡi kiếm khác.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Hyakkimaru vẫn không nói gì. Chỉ có biểu cảm trống rỗng trên gương mặt như mặt nạ, giống như đang ngầm tuyên bố:

【Chiến đấu đi.】

—Không chết, không ngừng.

Cậu sinh ra để chiến đấu với Ma Thần.

Nếu kẻ trước mặt có linh hồn tà ác, thì chỉ có một kết cục duy nhất:

——Phải bị tiêu diệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play