Editor: Idylie.
Để ứng phó với Port Mafia, hai người không ngừng trốn tránh, nhưng cái chết tất yếu cuối cùng vẫn tìm đến.
Đối với Hyakkimaru, ra ngoài chiến đấu là điều hiển nhiên. Cậu luôn đứng đó, trực tiếp bày tỏ nghi vấn của mình, trong khi Dazai Osamu chỉ đáp lại ngắn gọn và rõ ràng. Không vòng vo, Dazai đưa Hyakkimaru đến một chiến trường, lợi dụng sức chiến đấu vượt trội của đối phương để quét sạch một số tổ chức đối địch với Port Mafia, đồng thời gửi đi một "thiện ý" ngầm.
Không một tổ chức nào mong muốn có một kẻ địch quá mạnh.
Nhưng một kẻ mạnh với nhược điểm chí mạng lại là sự tồn tại khiến họ dễ dàng chấp nhận hơn.
Đối với những kẻ kiêu ngạo, chính trực và quang minh lỗi lạc, việc trở thành quân cờ như vậy là điều không thể chấp nhận. Nhưng Dazai Osamu biết rõ—Hyakkimaru không thuộc về bất kỳ phe nào trong hai kiểu người ấy. Cậu thoát ly khỏi ràng buộc của thế tục, vượt ra ngoài mọi định nghĩa thông thường về một con người.
Trong mắt Hyakkimaru, vạn vật chỉ đơn giản là những ngọn lửa sinh mệnh. Và thế giới này, suy cho cùng, cũng chẳng có gì phức tạp.
Sống hay chết, thiện hay ác, an toàn hay nguy hiểm.
Cậu không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Trực giác sẽ giúp hắn né tránh những nguy hiểm chí mạng, vận mệnh phó mặc cho trời cao. Hyakki chỉ cần tiến về phía trước, không ngừng chém giết Ma Thần để trưởng thành.
Trong khoảng thời gian này, Dazai Osamu đóng vai trò người dẫn đường cho Hyakkimaru, tiện thể nhặt lại những cánh tay giả mà đối phương bỏ rơi, đồng thời cố tình tạo ra một màn kịch rằng Hyakkimaru đang nghe theo chỉ đạo của hắn.
Tốt thôi.
Dazai thừa nhận, màn kịch này cũng không hoàn toàn là giả dối. Bản thân Hyakkimaru cũng không phản đối hành động của hắn. Giống như một con rối tinh xảo, lạnh nhạt bị giật dây, mà sợi dây ấy đang nằm gọn trong tay Dazai. Hắn thích thú thử nghiệm giới hạn tín nhiệm của đối phương.
Thế nhưng, Hyakkimaru lại có một điểm khác biệt. Nếu Dazai rời khỏi “phạm vi tầm mắt” của cậu, hoặc buông tay để hắn tự do, đối phương sẽ tự mình hành động, vô tình làm rối loạn kế hoạch mà Dazai đã định sẵn.
Cứ như một tên thương gia gian xảo bán ra con rối bán tự động kém chất lượng vậy!
Dazai Osamu thầm phàn nàn.
Bởi vậy, hắn dứt khoát từ bỏ kế hoạch ban đầu—lẻn vào Port Mafia bằng cách tự sát hoặc cố tình để bị thương. Phương án này có tỷ lệ thành công cao nhất, nhưng biến số mà Hyakkimaru mang lại lại quá lớn. Hắn không thể chắc chắn, nếu mình rời đi vài ngày, liệu có kẻ nào đó sẽ "bắt cóc" Hyakkimaru mất hay không.
Quan trọng nhất là... Dazai không muốn thừa nhận sự thật này: Hắn không muốn Port Mafia coi Hyakkimaru là một món vũ khí.
Vũ khí thì rất dễ hư hỏng.
Chưa đầy mười bốn tuổi, Dazai Osamu đã nghĩ một cách đầy ác ý: Dù có là vũ khí, thì người sử dụng cũng nên là hắn. Chứ không phải mấy tên Mafia khoác trên mình bộ vest đen kia.
“Hyakkimaru, ta đã bày tỏ thiện ý với Port Mafia và thể hiện rõ giá trị của ngươi rồi. Việc còn lại là chờ cấp trên của chúng quyết định—hoặc là đuổi giết chúng ta, hoặc là cử người đến liên hệ.”
Dazai Osamu nhét hộp mì nóng hổi vào tay Hyakkimaru, hứng thú bừng bừng bẻ nhẹ ngón tay đối phương, dạy cậu cách cầm đũa. Thoáng chốc, Dazai cảm thấy bản thân chẳng khác nào đang chơi trò búp bê với đám nữ sinh nhỏ tuổi.
Phi, hắn đâu có ấu trĩ đến vậy chứ!
Hơi nóng từ mì bốc lên phủ mờ khuôn mặt Hyakkimaru, khiến những đường nét sắc lạnh trở nên dịu đi đôi chút.
Sau vài lần cầm sai, cậu nhanh chóng nắm được cách sử dụng đũa.
Hyakkimaru dời mặt nạ.
Lộ ra phần cằm và đôi môi xấu xí, cậu bắt đầu ăn. Hàm răng khẽ cắn sợi mì, dù miễn cưỡng nhưng cũng chịu phối hợp, nếu không, sợi mì sẽ cứ thế trôi xuống cổ họng theo cách không dễ chịu chút nào. Đây chính là biện pháp mà Dazai Osamu dùng để thay đổi thói quen nuốt thô bạo của Hyakki.
Dazai rút giấy ăn, nhẹ nhàng lau đi vệt nước trên khuôn mặt lạnh nhạt kia. Giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối:
“Nếu cái mặt nạ mô phỏng này mà hỏng, ta cũng chẳng biết phải tìm đâu để làm cái thứ hai đây.”
Khuôn mặt vô cảm của Hyakkimaru khiến người ta sợ hãi.
Và như vậy, chẳng ai có thể biết được bộ dạng thật sự của cậu.
Cũng chẳng ai muốn đến gần cậu.
Chỉ có Dazai Osamu, kẻ không ngừng tuôn ra những lời nói đầy ẩn ý, vừa ngọt ngào, vừa châm chọc. Nhưng trong một góc độ nào đó, đây lại là điều giúp Hyakkimaru tránh xa sự lừa dối—hoặc ít nhất, là tránh xa một kẻ chuyên thao túng tâm lý như Dazai. Dù hiện tại hắn vẫn chưa thực sự lĩnh hội được toàn bộ kỹ thuật thao túng, chỉ đơn thuần dựa vào quan sát và một vài mánh khóe học được, hắn vẫn có thể dễ dàng đạt được mục đích của mình.
“Ta không có quá nhiều kiến thức y học, mà ngươi thì cũng chẳng thể trả lời ta.”
Dazai chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt đã quan sát rất nhiều lần đến mức gần như miễn dịch với sự kinh hoàng.
“Nhìn ngươi thế này, ta cảm thấy giống như từng bị người ta lột da, cắt lưỡi, khoét mắt, rồi cuối cùng lại chặt đứt tứ chi vậy.”
Những lời nói đáng sợ ấy, thốt ra từ miệng Dazai lại nhẹ bẫng như thể chỉ đang bàn về chuyện thời tiết. Hyakkimaru tiếp tục ăn, không nói một lời, nhân tiện đóng vai một kẻ thất học, chẳng buồn quan tâm.
“Trước đây ngươi là người như thế nào?”
“Ngươi từ khi nào trở thành thế này? Đã học chiến đấu từ đâu?”
“Ai là người đã chế tạo mặt nạ và chi giả cho ngươi? Nếu có thể kết nối dây thần kinh với vật liệu mô phỏng bằng gỗ, thì tay nghề đó quá đỗi phi thường, ta chưa từng nghe nói đến…”
“Ta thật sự rất tò mò đấy!”
Dazai Osamu như một học sinh hiếu kỳ khao khát tri thức, chỉ tiếc rằng trước mặt hắn lại chẳng phải một vị thầy giáo.
Hyakkimaru ăn xong, tiện tay đặt chiếc bát rỗng xuống đất. Cậu cảm thấy kiệt sức.
Nơi này là một nhà kho bỏ hoang, nhưng trong cảm nhận của cậu, nó lại là một khu vực an toàn thích hợp để nghỉ ngơi—bởi xung quanh không hề có ngọn lửa sinh mệnh nào.
Hyakki ôm đầu gối ngồi xuống, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Dazai Osamu: “……”
Một lúc lâu sau, Dazai nhấc chiếc bát mì lên nhìn—canh đã bị uống sạch.
“Thật sự không còn cách nào khác, ta chẳng nghĩ ra được cách nào để tạm thời rời khỏi ngươi mà không lo lắng cả.”
Hắn vốn tưởng di chuyển Hyakkimaru sẽ khá tốn sức, nhưng không ngờ đối phương lại nhẹ hơn dự đoán. Dazai cõng hắn đến một góc khuất trong nhà kho, dùng vải bố phủ lên, chỉ chừa một khe nhỏ để thở, rồi đặt vài chiếc rương cũ rách chắn bên ngoài.
Sau khi xong xuôi, hắn rời khỏi kho hàng, tình cờ bắt gặp một con mèo hoang đi ngang qua. Dazai liếc nhìn nó một cái, rồi thu hồi ánh mắt, cẩn thận che giấu hành tung để đi thu thập thông tin.
Trong khi đó, con mèo tam thể dường như đã thành công trà trộn vào đám mèo hoang.
Nó lẻn vào trong kho, ngửi ngửi không khí, rồi nhanh chóng tìm thấy Hyakkimaru đang ngủ.
Hyakkimaru khẽ cử động, dấu hiệu của việc ý thức bắt đầu tỉnh lại. Bản năng nhắc nhở cậu rằng có một ngọn lửa sinh mệnh khác ở gần đây.
Nhưng khi cậu nhận ra đó chỉ là một sinh mệnh nhỏ bé—một con mèo—ý thức liền lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
“Meo?”
Con mèo tam thể nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường.
Nó dùng chân trước chạm vào bàn tay Hyakkimaru đang đặt trên nền đất—một bàn tay lạnh như băng, cứng như gỗ. Là một thiếu niên nhạy bén đến mức đáng sợ, tại sao cậu lại có thể rơi vào trạng thái hoàn toàn mất cảnh giác thế này?
Sau khi xác nhận Dazai Osamu đã đi xa, trên người con mèo tam thể bỗng tỏa ra một luồng ánh sáng kỳ dị. Bốn chân của nó bắt đầu thay đổi, dần đứng thẳng lên.
Chẳng bao lâu sau, một lão tiên sinh ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest đứng trước mặt Hyakkimaru. Ông quan sát xung quanh, ghi nhớ từng chi tiết mà Dazai đã sắp đặt, sau đó tiến lại gần để kiểm tra tình trạng của thiếu niên đang ngủ say.
Chỉ sau một lúc, Natsume Soseki đi đến kết luận đầy kinh ngạc:
“Không phải thương tổn mới đây… Mất tứ chi đã hơn mười năm rồi sao?”
Ông nhẹ nhàng tháo lớp quần áo cũ nát và băng vải trên người Hyakkimaru, kiểm tra tứ chi và thân thể cậu. Khi chạm vào xương cốt, ông dễ dàng nhận ra bề mặt nơi bị cắt cụt đã trở nên trơn nhẵn theo năm tháng. Phần thân trên vẫn duy trì cấu trúc cơ bắp giống như người bình thường, không hề có dấu hiệu teo cơ hay di chứng do mất tứ chi lâu dài.
Thiếu niên này, dù thân thể đầy tổn thương, nhưng xương cốt lại vô cùng trẻ trung.
Cả người cậu bị băng vải quấn chặt, không có da thịt. Nhìn qua, tuổi tác chỉ khoảng mười bốn.
Dù quần áo vá chằng chịt, nhưng đường kim mũi chỉ lại vô cùng tỉ mỉ.
“Mặt cắt lại trơn nhẵn thế này ư…”
Chẳng lẽ có người sau khi sinh không bao lâu, lại tàn nhẫn chặt đứt tứ chi của một đứa trẻ?
Natsume Soseki nhìn thấy trong mắt lão là sự bất lực, nỗi đau nặng nề khi không thể cứu giúp đứa trẻ. Ông gần như không dám tiếp tục kiểm tra. Đối diện với thiếu niên kia, khuôn mặt bị lột đi mặt nạ cùng lỗ tai, để lộ những vết thương xấu xí, giống như đối diện với sự tra vấn sâu thẳm của nhân tính. Bất cứ ai có lương tri cũng không thể bình tĩnh tiếp nhận.
Đây là hiện thực. Đây là tội ác.
Dazai Osamu không muốn nhìn trực diện. Natsume Soseki vẫn chăm chú quan sát, cẩn thận giúp Hyakkimaru mặc lại y phục.
Cơ thể thiếu niên dần trở nên "hoàn hảo", khuôn mặt thanh tú hài hòa, như thể nếu khỏe mạnh lớn lên, cậu nhất định sẽ xuất sắc như một tác phẩm điêu khắc.
Natsume Soseki cũng nhận ra rằng ai đó đã từng dạy dỗ Hyakkimaru, giúp cậu có được sức chiến đấu đặc biệt. Dù đã đoán được phần nào kết quả, ông vẫn không khỏi lo lắng cho tương lai của Hyakkimaru. Cậu có thể dễ dàng bị bắt cóc, may mắn lần này, kẻ bắt cóc hắn lại là một đứa trẻ thông minh.
Bất hạnh thay... đứa trẻ ấy lại giống một học trò khiến ông đau đầu, dễ dàng lạc lối.
“Tốt nhất là có dụng cụ chuyên dụng để kiểm tra.”
Ông thở dài.
Nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu ông, rồi lần lượt bị loại bỏ, chỉ còn lại một vài phương án khả thi.
Chiếc đuôi tam hoa mèo rũ xuống, nhẹ nhàng quét qua mắt cá chân Hyakkimaru, che giấu dấu vết của nó rồi rời khỏi kho hàng. Nó nhảy lên một nhánh cây cao thích hợp để quan sát, ngồi xổm, không yên tâm để Hyakkimaru một mình trong kho hàng. Vì thế, nó chọn canh chừng từ bên ngoài.
Dazai Osamu ra ngoài chưa đầy hai giờ đã nhanh chóng quay lại.
“Vẫn chưa có kết quả.”
Hắn cẩn thận quan sát kho hàng, kinh ngạc khi phát hiện vài dấu chân nhỏ của mèo.
Điều này không có gì kỳ lạ, lúc rời đi, hắn đã thấy mèo ở đó.
Dazai Osamu đặt bao đồ của Hyakkimaru sang một bên, chống tay lên đầu gối, bất giác bật cười. Thiếu niên tóc đen đang ngồi dưới đất, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, quần áo cũ kỹ. Trong ánh sáng mờ ảo len qua khe hở của kho hàng, cậu như đang tồn tại trong một thế giới khác – một nơi không có tranh đấu, không có khoảng cách giàu nghèo, chỉ có hai màu đen trắng đơn giản.
"Nhân tính vốn dĩ không ngừng luân phiên giữa trắng và đen." Dazai Osamu trầm ngâm.
Sau nhiều ngày bận rộn, trên người hắn lại quấn thêm một ít băng vải. Hắn ngồi xuống, tựa vào Hyakkimaru như một chiếc gối không hồn, lẩm bẩm: “Đừng đẩy ta ra... ta cũng muốn ngủ một lát...”
Cơ thể Hyakkimaru rất ít khi phản ứng cứng nhắc. Thực tế, khi biết rõ là ai, cậu mới có thể thả lỏng.
Ngọn lửa sinh mệnh trắng muốt nhẹ nhàng lay động bên cạnh Hyakki.
Có chút không khỏe mạnh.
Hyakki đưa tay về phía ngọn lửa dò xét, vô tình chạm phải trán của Dazai Osamu, nơi quấn băng trắng. Chỉ một cú chạm nhẹ, lớp băng đã nhanh chóng thấm máu. Dazai Osamu vẫn không động đậy, chỉ cười nhạt và cất giọng thản nhiên, như thể đang nói với ai đó vô hình:
“Ta vô ý ngã một cái, xui xẻo đập đầu vào đá vụn thôi.”
Vừa mới tỉnh lại, Hyakkimaru không biết nên làm gì. Cậu chợt nhớ đến khoảng thời gian dưỡng phụ còn ốm yếu trên giường bệnh—khi ấy, cậu chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh, chờ đợi đối phương hồi phục. Ngọn lửa sinh mệnh dù có trở lại vẫn mang theo chút yếu ớt.
Người bị thương cần được quan tâm.
Nghĩ vậy, Hyakkimaru chẳng để tâm đến việc mình vô tình chạm trúng vết thương đang rỉ máu kia. Cậu cứ thế lần mò theo dấu vết, cuối cùng tìm được đầu của Dazai Osamu.
Hắn lặng lẽ vuốt qua những vết thương chồng chất lúc này, vô thức nhớ đến quá khứ—nhớ đến "Dororo" khi xưa.
【Ta sẽ bảo vệ cậu.】
Dazai Osamu nghiêng đầu.
Lại một lần nữa, cậu chứng kiến đặc điểm của một con rối bán tự động—những khoảnh khắc bất ngờ xuất hiện ngoài dự tính.
Sau đó, Hyakki chớp hàng mi dài mỏng, động tác đang xoa đầu cũng chững lại, gương mặt vô thức lộ ra nét thả lỏng, trống rỗng. Cậu học theo dáng ngồi của đối phương, ôm lấy đầu gối, thu mình vào thế giới nhỏ hẹp của chính mình. Nhắm mắt lại, hắn chìm vào giấc ngủ, mặc kệ Hyakkimaru tiếp tục động tác mát-xa trên đỉnh đầu.
Chỉ là... tóc sẽ bị làm rối tung mất thôi.
Lớp tóc mềm mại xõa tung, Dazai Osamu dần chìm vào giấc ngủ. Trong mộng, thế giới là một mảng sắc màu vẩn đục, nhưng lại như đang lắng đọng, để lộ ra vài tia sáng mong manh len lỏi xuyên qua bề mặt. Những tia sáng ấy tuy chẳng thể gọi là tinh khiết, nhưng ít nhất vẫn có thể chạm đến mặt nước.
Nửa trong suốt…
Nếu nhìn thế giới qua lăng kính mơ hồ này, liệu nó có trở nên tốt đẹp hơn không?
Dazai Osamu không thể phân biệt được. Bản năng và kinh nghiệm khiến hắn chọn cách lùi bước và quan sát, thay vì chủ động chạm vào thế giới này. Thế giới mà Hyakkimaru—kẻ vô cùng khao khát được sống—đang cố gắng chạm đến.
…
Tại Port Mafia, sau một cuộc họp cấp cao đầy tranh cãi, vị bác sĩ riêng của thủ lĩnh bước đến trước mặt lão giả đang thở phì phò. Ông ta dường như không hề để tâm đến ánh mắt đỏ ngầu đầy bạo ngược của đối phương, chỉ điềm nhiên đưa ra lời khuyên y học.
“Boss, ngài cần giữ tâm trạng vui vẻ thì mới có thể dưỡng bệnh tốt.”
“À… là bác sĩ Mori sao…”
Thủ lĩnh lúc này mới thu lại cảm xúc. Đối với gã, mạng sống luôn quan trọng hơn mọi thứ khác. Nghe đến chuyện sức khỏe, tâm trạng liền dịu xuống, những nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra phần nào.
“Đỡ ta đi nghỉ ngơi.”
Ra lệnh xong, Mori Ōgai lập tức tuân theo. Ông ta dìu lão—kẻ không chịu ngồi xe lăn—đến phòng ngủ được bảo vệ nghiêm ngặt nhất của Port Mafia, cung kính hầu hạ gã an giấc.
Suốt mấy tháng qua, người thủ lĩnh ấy đã dần tin tưởng Mori Ōgai. Trong cơn buồn ngủ, gã lẩm bẩm:
“Bác sĩ Mori, ngươi cảm thấy ta có nên nghe lời đám cán bộ kia, chọn cách nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bỏ qua tên thiếu niên đã khiêu khích Port Mafia hay không?”
Mori Ōgai khom người, chậm rãi nói:
“Uy danh của ngài chính là uy danh của Port Mafia.”
Lời này chạm đúng vào tâm khảm của thủ lĩnh. Từ khi bệnh tình chuyển nặng, gã ngày càng trở nên nóng nảy, không chịu nổi bất cứ sự kích thích nào. Điều gã ghét nhất chính là việc kẻ khác chỉ trỏ, bảo gã nên làm thế này hay thế khác, dạy dỗ gã về cách điều hành Port Mafia. Gã là thủ lĩnh của tổ chức, là ông trùm của thế giới ngầm Yokohama—Dragon’s Head! Bất cứ kẻ nào dám chống đối gã... đều đáng chết!
"Ta muốn giết cậu ta..." Giọng khàn đặc, thủ lĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên sát ý.
“Boss, nghe nói thiếu niên đó hai tay đều tàn tật, xuất thân từ khu ổ chuột phố Suribachi. Khi đối mặt với sự truy sát của Port Mafia, cậu ta đã hoảng loạn bỏ chạy khỏi nơi đó. Uy danh của chúng ta vẫn còn nguyên vẹn.”
Mori Ōgai thong thả ngắt lời thủ lĩnh, đồng thời đưa lên một ly nước ấm cùng thuốc. Ông ta dùng cách này để cắt ngang dòng suy nghĩ độc đoán của lão già đang chìm trong cơn cuồng vọng quyền lực, để gã uống thứ thuốc sẽ khiến cơ thể rã rời mà thiếp đi.
Trên giường, lão già dần bình tĩnh lại, tạm thời từ bỏ ý định khiến Yokohama hỗn loạn thêm một lần nữa.
Mori Ōgai đứng bên giường, lặng lẽ quan sát người đàn ông già nua trước mặt.
Một tia sát ý chợt lóe lên trong mắt gã.
Nhưng… chưa phải lúc.
Ông ta liếc nhìn người phụ trách an ninh của thủ lĩnh, nhẹ gật đầu, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào đáng ngờ. Sau đó, ông ts xách hòm thuốc, chuẩn bị rời khỏi nơi tràn ngập mùi máu và hỗn loạn này.
---
Bước ra khỏi tổng bộ Port Mafia, Mori Ōgai quay về phòng khám của mình gần phố Suribachi.
Ông ta nhíu mày, khẽ lẩm bẩm:
“Boss ngày càng điên cuồng, hoàn toàn không màng đến trật tự đang dần sụp đổ ở Yokohama. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thành phố này sẽ loạn thành một mớ hỗn độn... Port Mafia cũng sẽ không tránh khỏi diệt vong.”
Nói rồi, ông ts lấy ra một phong thư giấu trong phòng khám. Nhìn nó lần cuối, hắn thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn đốt đi.
“Nếu đó là yêu cầu của sư phụ, vậy thì ta sẽ giúp một lần vậy.”
Người đàn ông khoác blouse trắng, dưới lớp áo là bộ vest đen, cúi đầu mỉm cười.
“Ta cũng khá hứng thú với tên nhóc dám đến gần ta kia. Hắn nhận ra từ khi nào nhỉ? Rằng lời của đám cán bộ Port Mafia chẳng có giá trị gì, ngược lại... lời ta nói mới thực sự có tác dụng?”
Dưới bàn tay ông ra, một cô bé tóc vàng bỗng xuất hiện, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất mãn khi bị xoa đầu.
Dị năng thể hình người—Elise—bĩu môi nói:
“Rintarō lại có ý đồ xấu!”
"Không có đâu." Mori Ōgai cười, phủ nhận. “Sư phụ Natsume chỉ bảo ta giúp đỡ thiếu niên đang bị Port Mafia truy sát, không yêu cầu ta làm gì khác. Có lẽ, sư phụ đã có kế hoạch mới, mà ta, với tư cách là đệ tử, đương nhiên phải giúp ông ấy bảo vệ người này.”
Những kẻ khác… không nằm trong phạm vi bảo hộ của một phong thư từ Natsume Sōseki.
Mori Ōgai nắm lấy tay Elise.
“Đi thôi, Elise. Cùng ta đi gặp tên nhóc đó nào.”
Cánh cửa phòng khám khép lại.
Trong làn gió thổi qua, giọng nói của hai người vang lên, rồi dần tan biến, chỉ còn lại những câu từ mơ hồ vọng lại trong không trung—
“Có lẽ... chỉ là... chờ đợi cơ hội...”