Sau khi bị bạn trai cũ tắm rửa một lượt, Tiết Linh đã hoàn toàn buông xuôi, thậm chí ngay cả vai diễn zombie cũng lười diễn tiếp, chỉ ngồi cứng đờ ở đó, không nhúc nhích.
Văn Cửu Tắc chải tóc cho cô, gỡ từng nút rối rồi ngồi một bên nghiên cứu đống mỹ phẩm dưỡng da hắn vừa tìm được.
Hắn cầm hộp và chai lọ, nhìn chữ trên bao bì, tự lẩm bẩm:
"Trên vỏ toàn là tiếng Anh... Ồ, nước cân bằng da. Còn cái này sao lại toàn chữ Nga..."
Hắn đổ một ít dung dịch trong chai ra tay, xoa thử rồi đưa lên ngửi, xác nhận:
"Là nước."
Sau đó, hắn day day thái dương, cố gắng nhớ lại:
"Trước đây em dưỡng da thế nào nhỉ? Hình như là thoa nước trước? Rồi đến sữa dưỡng? Kem dưỡng? Hình như còn có dầu nữa... Dầu thì dùng lúc nào?"
Hắn vận dụng bộ não nhỏ bé thông minh của mình, nhìn Tiết Linh như đang tìm kiếm sự xác nhận:
"Dầu không hòa tan trong nước, không thể dùng chung, vậy nên phải thoa nước trước rồi mới đến dầu, đúng không?"
Đúng cái đầu anh ấy!
Tiết Linh nhịn không nổi nữa!
Thấy cô sắp nổi khùng, Văn Cửu Tắc nhanh tay ấn chặt cô xuống.
Hắn kẹp chặt zombie không ngoan ngoãn vào lòng, dùng đầu gối ghìm chặt tay và eo cô, đồng thời dùng lực tay nâng cằm cô lên.
"Đừng vội, sắp xong rồi."
Nói xong, hắn bóp chai nước rồi định vỗ lên mặt cô.
Tiết Linh giãy giụa dữ dội, rất muốn gào thét, nhưng Văn Cửu Tắc nâng cằm cô lên khiến miệng cô ngậm lại.
"Anh đang chăm sóc da cho em đấy, đừng quậy. Vừa nãy tắm chẳng phải rất ngoan sao?"
Một zombie không cần hô hấp như cô bỗng có cảm giác như bị nghẹt thở.
Anh có chịu nhìn kỹ không?! Cái chai đó là nước tẩy trang, không phải nước cân bằng da! Ai mà dùng nước tẩy trang làm bước đầu tiên trong quy trình dưỡng da chứ?!
Anh mù à?!
Văn Cửu Tắc vẫn kiên quyết tuân theo quy trình mà hắn tự suy luận ra, hoàn thành toàn bộ các bước dưỡng da.
Sau khi bị hắn bôi trét lung tung một hồi, Tiết Linh cảm thấy mình trông còn tiều tụy hơn, hoàn toàn không còn sức để phản kháng khi bị nhét vào chiếc váy hoa hướng dương xấu xí.
Thôi kệ đi, ít nhất Văn Cửu Tắc vẫn còn nhớ mặc nội y cho cô, kích cỡ cũng tạm xem là vừa.
"Xong rồi, giờ trông em y hệt như trước đây."
Văn Cửu Tắc cười tủm tỉm quan sát cô.
Tiết Linh mặt đơ cứng.
Y hệt như trước đây? Được lắm, trong mắt anh thì hồi còn sống tôi cũng là cái bộ dạng xanh xao, gân máu đỏ lòm như xác chết này sao?
Văn Cửu Tắc cứ cười nhìn cô, đột nhiên hai tay ôm lấy mặt cô, hơi dùng lực bóp nhẹ.
Động tác này rất quen thuộc, đánh thức một vài ký ức trong Tiết Linh.
Trước đây, mỗi lần cô đang cười rất vui vẻ, Văn Cửu Tắc luôn đột ngột bóp mặt cô như thế, khiến cô ngơ ngác đầy dấu hỏi.
Lý do? Đơn giản là hắn thích làm vậy.
Tiết Linh nghe thấy kẻ có bàn tay nghịch ngợm kia dịu dàng hỏi:
"Em làm sao mà biến thành zombie vậy?"
"Em biến thành từ khi nào?"
... Không phải tôi nói chứ, bây giờ anh mới hỏi thì có hơi muộn rồi đấy.
Tiết Linh, sau khi được chăm sóc sạch sẽ, ngồi dưới gốc cây lớn ngoài sân nhà.
Văn Cửu Tắc mang ghế đến đặt dưới tán cây cho cô, còn không biết đào đâu ra một chiếc mũ rộng vành phong cách cổ điển, đội lên đầu cô để che nắng.
"Anh đi tắm một lát, sẽ nhanh thôi. Em ngồi đây đợi, đừng chạy lung tung."
Tiết Linh thật sự rất muốn chạy, nhưng cô biết rõ chưa đi quá hai trăm mét thì Văn Cửu Tắc đã đuổi kịp cô rồi.
Cô chỉ là một zombie căng hải, sao có thể chạy nhanh bằng một Văn Cửu Tắc bốn bánh chứ?
Hơn nữa, nhìn cái cách hắn đối xử với cô như đang chăm sóc một bạn gái còn sống, rõ ràng là tinh thần không bình thường, Tiết Linh cũng không dám chọc giận hắn.
Ai nói chỉ có người sống mới sợ kẻ điên? Người chết cũng sợ đấy!
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương sữa tắm còn vương trên người cô.
Tiết Linh nghĩ thầm, thôi kệ, nếu Văn Cửu Tắc muốn nuôi cô thì cứ để hắn nuôi đi. Dù sao cô cũng không nghĩ hắn có thể kiên trì được lâu.
Ở góc phố xa xa, hai gã đàn ông đang nhìn về phía Tiết Linh, ghé sát vào nhau thì thầm bàn bạc.
Họ là anh em, từ khi tận thế bắt đầu đã lảng vảng quanh khu vực thành phố An Khê, chuyên dựa vào cướp bóc để sinh tồn.
Những kẻ cướp như họ có rất nhiều, thường tụ tập thành nhóm ba đến năm người, phục kích bên đường, nhằm vào những kẻ đơn độc hoặc những chiếc xe lẻ loi.
Bây giờ, vẫn còn có người dám chạy xe một mình trên đường, phần lớn đều là kẻ mạnh, mang theo không ít vật tư. Nếu cướp được một người thôi thì cũng đủ lời to.
Hai anh em này hiếm khi gặp được "miếng mồi ngon" như vậy quanh đây, vừa nhìn thấy chiếc xe của Văn Cửu Tắc, ánh mắt lập tức sáng lên.
Một chiếc xe đã được cải tạo, gầm cao, không giống mấy chiếc xe nát mà họ lái suốt mấy năm nay.
"Gã này chỉ có một mình thôi à?"
"Chắc vậy, chỉ thấy có hắn với con đàn bà kia."
"Vậy ra tay luôn đi."
"Được, mày đi phá cửa xe, tao khống chế con nhỏ kia."
Gã đàn ông trẻ hơn, cao lớn, da ngăm, ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai trong chiếc váy hoa, nhếch mép cười:
"Anh à, tí nữa bắt con nhỏ đó theo luôn đi. Mình bao lâu rồi chưa được hưởng thụ đàn bà rồi?"
Gã anh trai lùn và béo hơn một chút, ánh mắt cũng lóe lên vẻ thèm khát:
"Vậy thì nhanh lên, mở cửa xe xem có lái được không. Nếu được, tao với mày cùng hưởng con nhỏ đó."
Hai người này là dân bản địa, quen thuộc địa hình, chưa từng thất bại trong những vụ cướp trước đây.
Hai ngày trước, họ đã bị âm thanh ầm ĩ kia thu hút, từ xa nhìn thấy cả một đoàn xe lớn nên không dám đến gần.
Hôm nay lại đụng ngay một chiếc xe lẻ loi, trên xe chỉ có một nam một nữ.
Giờ gã đàn ông kia không có ở đây, chỉ còn lại người phụ nữ ngồi bên ngoài, đúng là cơ hội trời ban.
Hai anh em quan sát thêm một lúc rồi quyết đoán hành động.
Gã anh trai chậm rãi tiến đến sau lưng Tiết Linh, trong khi gã em trai lao thẳng về phía chiếc xe. Hắn từng làm việc trong một gara sửa xe, rất thông thạo việc phá khóa, trộm xe.
Hai người phối hợp nhịp nhàng, kế hoạch vô cùng hoàn hảo, chỉ là... có một sai sót nhỏ.
Gã anh trai phụ trách khống chế Tiết Linh bất ngờ lao đến từ phía sau, bịt chặt miệng mũi cô để ngăn cô kêu lên. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt hắn chạm phải một đôi mắt đỏ sẫm đầy chết chóc của zombie.
Bị một kẻ xa lạ bịt miệng, Tiết Linh: ?
Ngay lập tức, cô hiểu ra tình huống trước mắt, ánh mắt trở nên hung tợn.
Cô đánh không lại một kẻ khỏe như trâu bò, lại cực kỳ biết cách khống chế người như Văn Cửu Tắc, chẳng lẽ còn không xử lý nổi tên béo ục ịch này sao?
Cánh tay hắn còn tự đưa đến tận miệng cô, vậy thì cô cũng chẳng khách sáo — há miệng cắn mạnh một phát!
"Aaa!!!"
Gã đàn ông lùn béo hoảng sợ hét lên, cả người run rẩy, hất văng cô ra rồi lảo đảo chạy về phía sau.
"Cô ta là zombie! Tao bị cắn rồi!"
Sự hoảng loạn tuyệt vọng trong giọng nói của hắn khiến gã em trai đang cố phá khóa xe cũng giật mình, trượt tay suýt ngã.
Không thể trách hắn hoảng loạn như vậy.
Zombie tuy không quá nhanh nhẹn, nhưng sức chống chịu rất cao, lại còn mang theo virus lây nhiễm.
Hắn bị cắn một nhát, không đến nửa ngày nữa sẽ biến thành một con zombie mới.
Tiết Linh nhìn hắn vừa la hét vừa lăn lộn trên mặt đất, phun ra vết máu còn sót lại trong miệng.
Cô định quay lại ngồi xuống, nhưng đoàng — một tiếng súng vang lên.
Gã đàn ông béo lùn vừa chạy vừa lảo đảo bỗng nhào xuống đất, đầu ngoẹo sang một bên, vũng máu nhanh chóng loang ra bên dưới.
Văn Cửu Tắc bước nhanh ra từ trong nhà, người vẫn còn đẫm nước.
Hắn chưa kịp mặc áo, cơ thể vạm vỡ với cơ bụng săn chắc lộ ra trước ánh mặt trời, những lọn tóc ướt dính vào xương quai xanh, từng giọt nước không ngừng chảy xuống.
Trong tay hắn cầm khẩu súng, vẻ mặt không chút dao động.
Hắn bắn chết một tên xong, họng súng lập tức nhắm đến gã đàn ông cao lớn bên cạnh cửa xe.
Người đàn ông trông hơn ba mươi tuổi kia lập tức hoảng sợ giơ hai tay lên, vội vàng cầu xin:
"Đừng, đừng bắn!"
Miệng hắn tuôn ra một tràng cầu xin lộn xộn.
Tiết Linh còn tưởng Văn Cửu Tắc sẽ bắn luôn phát thứ hai, cho tên này xuống dưới đất làm bạn với anh trai hắn.
Nhưng hắn không làm vậy.
Hắn chỉ lấy dây trói chặt gã đàn ông cao lớn lại.
Hắn trói rất chuyên nghiệp, khiến đối phương không thể nhúc nhích rồi quăng hắn vào sân.
Tiết Linh nhìn hắn làm xong, sau đó kéo lê xác gã béo lùn vào góc sân.
Chỉ một lát sau, hắn quay lại, trên tay còn ướt sũng, đưa tay ra lau miệng cho cô.
"Ra sân ngồi đi."
Tiết Linh nhìn chằm chằm vào ngực hắn, không nhịn được mà nghĩ — cơ bắp này… trông có vẻ rất ngon.
Không phải cô tưởng tượng bừa đâu, mà là… cô đã từng nếm thử rồi.
Tiết Linh vội dời ánh mắt vô hồn của mình đi.
Không được không được, ăn thịt người là không đúng!
Văn Cửu Tắc đẩy cô vào trong sân, đặt ghế xuống cho cô ngồi rồi quay lại tiếp tục tắm nốt. Chẳng bao lâu sau, hắn đã mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi bước ra.
Nhanh đến mức Tiết Linh nghi ngờ hắn còn chưa kịp kỳ cọ sạch sẽ.
Cô nhìn hắn giặt sơ quần áo vừa thay ra, vắt khô rồi tiện tay phơi lên, sau đó lau sạch bụi bẩn trên giày da, cuối cùng lấy ra một viên đá mài, bắt đầu mài dao.
Trong tiếng lưỡi dao mài trên đá, gã đàn ông cao lớn bị trói trong sân bắt đầu run rẩy, nức nở khóc thành tiếng.
Tiết Linh liếc nhìn hắn, thầm nghĩ, anh trai, anh khóc cái gì chứ? Người ta mài dao thôi chứ có phải muốn cắt anh đâu.
Sau một lúc lâu, Văn Cửu Tắc mài xong dao, đột nhiên thở dài, ngước lên nhìn cô.
"Không muốn ăn sao?"
Tiết Linh: "?"
Cô mất mấy giây để hiểu ra ý của hắn.
Nếu cô vẫn còn là con người, chắc chắn da gà trên người sẽ dựng đứng hết cả lên.
Gã đàn ông bị trói kia chính là phần "thức ăn" mà Văn Cửu Tắc chuẩn bị cho cô.
Hắn nãy giờ vẫn đang chờ cô "ăn".
Bảo sao hắn quăng gã đàn ông này dưới chân cô, cô còn tưởng hắn muốn dọa đối phương một trận, ai ngờ là…
Tiết Linh trợn tròn mắt nhìn Văn Cửu Tắc, thấy hắn bước đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ kén ăn:
"Đã thành zombie rồi mà còn kén ăn sao?"
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, khóe môi còn nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng câu nói thốt ra lại khiến người ta sởn tóc gáy.
"Hay là… em không tiện ăn? Để anh cắt sẵn ra cho em nhé?"
Lần cuối cùng hắn nói câu này là khi hai người cùng đi ăn bít tết.
Gương mặt Tiết Linh cứng đờ, không thể biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng cô đang gào thét dữ dội —
Anh là zombie hay tôi là zombie đây hả?!
Tên yêu nghiệt này đang hủy hoại con đường tu hành của tôi!
Tôi làm zombie ba năm, chưa từng ăn thịt người, vậy mà anh vừa đến đã muốn tôi phá giới sao?!
Cô gào thét trong lòng, đồng thời vung tay loạn xạ tránh xa hắn và gã đàn ông kia.
Tránh xa tôi ra! Tôi không ăn!
Văn Cửu Tắc thấy cô cứ lượn lờ trong sân chứ không hề có ý định ăn, liền thở dài từ bỏ.
Hắn đứng dậy, xách theo gã đàn ông cao lớn kia rời khỏi sân.
Một lát sau, hắn quay lại, rửa sạch vết máu trên dao, bóc một gói lương khô, cắn hai miếng rồi đưa đến trước mặt Tiết Linh.
"Muốn ăn cái này không?"
Tiết Linh vẫn giả vờ không thấy, lượn qua người hắn rồi đi thẳng đến góc sân, vùi đầu đập nhẹ trán lên tường.
Cứu tôi với! Văn Cửu Tắc bây giờ điên quá rồi!
Văn Cửu Tắc ăn xong bữa không biết là sáng, trưa hay tối, sau đó đi đến kéo cô lại, nhẹ nhàng vỗ lên trán cô:
"Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác."
Lại đi nữa à?
Tiết Linh bị nhét vào ghế phụ, bị hắn dùng hai dây an toàn cột chặt hai bên.
Xe lăn bánh, khi lướt qua một tiệm bánh kính vỡ tan tành bên đường, cô bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp Văn Cửu Tắc.