Giọng nói của Văn Cửu Tắc trầm thấp và dịu dàng, nghe có vẻ rất ấm áp.
Nghe vậy, Tiết Linh trầm ngâm suy nghĩ.
Cô đang nghĩ về một vấn đề — tại sao Văn Cửu Tắc lại tỏ ra như thể rất yêu cô?
Nếu cô nhớ không nhầm, trong khoảng thời gian hơn một năm từ khi họ quen nhau, trở thành người yêu rồi chia tay, điều hắn làm nhiều nhất không phải là chọc cô tức đến phát điên thì cũng là khiến cô giận đến mức nhảy dựng lên.
Toàn thân hắn, từ trên xuống dưới, từng tế bào đều toát ra sự bướng bỉnh và sở thích quái gở.
Hắn thường hay cười tủm tỉm, làm gì cũng tùy tiện, khiến cô nghĩ rằng có lẽ cô cũng chỉ là một người bạn gái qua loa mà thôi.
Vì hắn chưa bao giờ nói một lời tỏ tình với cô, đến lúc chia tay cũng là hắn chủ động đề nghị, hơn nữa khi đó chia tay không hề vui vẻ.
Cô tức giận ném ly trà sữa vào đầu hắn, nhưng hắn chỉ hờ hững lau đi vệt trà sữa chảy trên mặt, vẻ mặt lười biếng nhún vai, vẫy tay rồi quay người rời đi.
Hắn chưa bao giờ quan tâm đến cô, cũng không có bất kỳ tình cảm sâu sắc nào dành cho cô.
Tiết Linh luôn nghĩ như vậy.
Nhưng tại sao ba năm sau khi chia tay, hắn lại nhận ra cô ngay lập tức?
Tại sao khi thấy cô biến thành zombie, hắn vẫn muốn giữ cô bên mình?
Tại sao hắn không hề để tâm đến vẻ ngoài của cô sau khi trở thành zombie, vẫn ôm cô thân mật như trước?
Tại sao hắn lại trông như thể rất nhớ cô, rất trân trọng cô?
Thậm chí hắn còn bỏ lại người em họ và cả đoàn xe của con người, chọn rời đi một mình với cô — một zombie nguy hiểm. Ai nhìn vào cũng sẽ bảo rằng hắn bị điên mất rồi.
Tiết Linh suy đi nghĩ lại vẫn không hiểu nổi trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Trước đây cũng vậy, cô chưa bao giờ đoán được suy nghĩ của Văn Cửu Tắc, ngược lại, chỉ cần ở bên cô một thời gian, hắn đã có thể nhìn thấu cô, thậm chí còn có thiên phú đặc biệt trong việc cố tình chọc giận cô.
Tiết Linh suy nghĩ hồi lâu, bắt đầu nghi ngờ không biết mình có bị mất trí nhớ không.
Nhưng sau khi hồi tưởng lại quá khứ một cách rõ ràng, cô nhận ra trí nhớ của mình vẫn rất tốt, không hề bị nhầm lẫn hay thiếu sót gì cả. Thậm chí, cô còn một lần nữa ôn lại "hành vi xấu xa" và "chuỗi tội ác chồng chất" của Văn Cửu Tắc trong quá khứ.
… Cả đời này thực sự không nên yêu quá sớm một gã bạn trai thần kinh, nếu không bạn sẽ nhớ hắn cả đời, muốn quên cũng không quên được, giống như Tiết Linh bây giờ vậy.
Trong lúc suy nghĩ và tự nghi ngờ bản thân, Tiết Linh vẫn không quên duy trì hình tượng zombie của mình, thỉnh thoảng gầm gừ hai tiếng, cào ghế ngồi và dây an toàn, gãi cửa sổ xe.
Tên khốn kiếp Văn Cửu Tắc lại coi mấy âm thanh mà cô tạo ra như tiếng nhạc nền trắng, vừa lái xe vừa nghe cô gây náo loạn mà còn lẩm nhẩm hát theo, ngón tay gõ lên vô lăng theo nhịp cào ghế lạch cạch của cô, trông vô cùng có tiết tấu.
Tiết Linh: Xin hỏi tôi đang giải trí cho anh sao?
Văn Cửu Tắc bây giờ dường như rất giỏi trong việc tự vui chơi một mình.
Hắn nói: “Chúng ta tìm một chỗ tắm đi, nước máy ngừng hết rồi, nhưng có vài nhà ở vùng xa không dùng nước máy mà dùng nước giếng trong nhà, giờ vẫn còn dùng được.”
“Em có thể tắm nước lạnh không? Ồ, không thể cũng chẳng có cách nào, giờ không có nước nóng cho em tắm đâu, thời tiết nóng thế này, tắm nước lạnh cũng không đến nỗi nào, đúng không?”
Hắn tự quyết định tất cả, không cần Tiết Linh trả lời.
Tiết Linh giơ chân đạp mạnh vào ghế của hắn, tạo ra những tiếng rầm rầm, khiến hắn bị xóc nảy trên ghế lái nhưng lại trông rất vui vẻ, còn gật đầu nói:
“Ồ, em đồng ý rồi hả?”
Họ không đi quá xa, vẫn ở trong một thị trấn ngoại ô thành phố An Khê.
Tiết Linh lại bị nhốt trong xe, nhìn qua cửa sổ thấy Văn Cửu Tắc xuống xe đi tìm chỗ có thể tắm.
Hắn hành động rất thuần thục, từ việc dò xét những ngôi nhà bỏ hoang, né tránh và tiêu diệt từng con zombie bao vây mình, tất cả đều rất dứt khoát và nhanh chóng.
Tiết Linh nhận ra hắn không chỉ không sợ một zombie quen thuộc như cô, mà còn chẳng hề e dè trước những zombie xa lạ khác.
Có lúc suýt bị một con zombie hung tợn áp sát tấn công, nhưng hắn vẫn thản nhiên, chỉ rút dao ra cắt cổ nó mà không thay đổi sắc mặt.
Bên hông hắn có đeo một khẩu súng, nhưng suốt quá trình không hề sử dụng, chỉ dùng con dao găm ngắn.
Tiết Linh đã thấy rất nhiều người giết zombie, hầu hết họ đều thích dùng vũ khí dài để giữ khoảng cách.
Nhưng Văn Cửu Tắc thì không, hắn dùng dao ngắn, chỉ dài bằng cánh tay, mỗi lần vung dao cắt vào đầu zombie đều khiến người ta thót tim, có cảm giác chỉ thiếu chút nữa là bị cắn trúng.
Khiến cả cô cũng thấy căng thẳng.
…
Cuối cùng, sau khi chọn lọc kỹ càng, Văn Cửu Tắc tìm được một nơi ưng ý trên con phố thứ ba.
Hắn mở cửa lớn của căn nhà, bước ra ngoài rồi đi nhanh đến chỗ cô, mở cửa xe, cười nói: “Phòng tắm nhà này có nước dùng, còn khá sạch sẽ, mau xuống đi.”
Tiết Linh không muốn xuống, nhưng vẫn bị hắn lôi ra khỏi xe.
…
Cuối cùng, cô bị đẩy vào phòng tắm.
Dưới làn nước lạnh lẽo từ vòi sen, cô cuộn người lại, xấu hổ đến mức không muốn ngẩng đầu lên.
Văn Cửu Tắc ngồi phía sau, thắc mắc: “Zombie sợ nước à?”
Nếu không sao vừa nãy còn quậy tưng bừng, giờ bị xối nước một cái lại im thin thít thế này?
Nhưng mà như vậy cũng tốt, khỏi cần trói cô lại nữa… dù sao hắn cũng không thích lúc nào cũng phải trói cô.
Hương bạc hà của sữa tắm lan tỏa, những ngón tay lướt nhẹ trên da đầu cô, vừa xoa vừa gãi nhẹ.
Tiết Linh nhắm mắt, cảm nhận sự dễ chịu khi được gội đầu.
Cô nghe thấy giọng Văn Cửu Tắc đột nhiên đầy nghi hoặc:
“Sao anh thấy sau đầu em hơi bẹt nhỉ, không còn tròn như trước?”
Cô phản ứng chậm một nhịp… Hả, sau đầu bị bẹt rồi sao?
Hắn đương nhiên không mong đợi một zombie sẽ trả lời mình, nên lại cẩn thận sờ thử một lần nữa, sau đó đùa cợt:
"Không lẽ là do em cứ dùng đầu đi húc người ta, nên đập cho bẹt đi rồi à?"
Tiết Linh lắng nghe tiếng nước chảy, suy nghĩ một lúc lâu.
À, đầu bị bẹt thật sao?
Có lẽ là từ lần đó ba năm trước, lúc cô vừa biến thành zombie chưa lâu, phát hiện mình vẫn có thể suy nghĩ, không giống những zombie khác, nên hơi hoảng loạn.
Cô muốn đến nhà chú để tìm chị họ và mọi người, vừa hay mẹ cô với cha dượng cũng ở đó. Khi nhìn thấy cô xuất hiện, bọn họ đều bị dọa sợ.
Cô bị một gậy đánh vào sau đầu… Lúc đó cô còn nghĩ, không biết đầu mình có bị đánh bẹt không nữa, nhưng sau đó cô sờ thử vài lần cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
Hóa ra là thật sự bị bẹt rồi, haha.
… Mà tại sao Văn Cửu Tắc chỉ sờ một cái đã phát hiện ra chứ?
Tiết Linh hồi tưởng lại, hình như trước kia hắn cũng rất thích sờ sau đầu cô. Có lúc đang đi trên đường, đột nhiên hắn giơ tay ấn lên sau đầu cô, đẩy cô đi về phía trước.
Buổi sáng mới ngủ dậy, vừa trở mình một cái, bàn tay to của hắn đã với tới sau đầu cô, khiến cô giật mình tỉnh giấc ngay lập tức.
Cô bực bội hỏi hắn: "Anh cứ sờ đầu em mãi làm gì vậy?"
Hắn lại cười tủm tỉm nói: "Sau đầu em tròn lắm, rất vui tay."
Đồ thần kinh!