Mặt trời gay gắt, hơi nóng bốc lên từ mặt đường mang theo một mùi hỗn hợp của xăng dầu, bụi bẩn và cao su cháy.

Tiết Linh nằm úp mặt trong đống xác zombie bị bắn nát sọ. Đám zombie không chú trọng vệ sinh quanh cô bốc mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Nhưng cô không nhúc nhích, cứ như đã thực sự chết vậy.

So với nỗi sợ tính mạng bị đe dọa, lúc này cảm xúc mãnh liệt hơn của cô lại là sự xấu hổ.

Không ngờ lại gặp người yêu cũ sau ba năm, vào đúng nơi chốn và thời điểm chẳng thể lường trước được… Cô chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức!

Khoảnh khắc vừa rồi, cô không kịp suy nghĩ, theo bản năng ngã xuống giả chết. Cô thà nằm im còn hơn phải đối mặt với hắn.

Có câu nói rất đúng: Khi bạn thảm hại nhất, người bạn không muốn gặp nhất chính là người yêu cũ.

Khi chia tay tên khốn này, cô đã hận đến mức muốn băm hắn ra chấm tương mà ăn.

Cô từng tưởng tượng đến một ngày mình giàu có vẻ vang, còn Văn Cửu Tắc sa cơ lỡ vận phải đi làm trai bao.

Cô nhất định sẽ không nhận ra hắn.

Nhưng thực tế lại khác xa so với tưởng tượng.

Bây giờ, cô đầu tóc rối bù, nằm lẫn trong đống xác zombie như một đống rác, còn Văn Cửu Tắc thì đường hoàng ngồi trên xe bắn zombie, trông chẳng khác gì một nhân vật chính bá đạo. Có lẽ hắn còn chẳng nhận ra cô.

Biết đâu, nếu cô chậm nằm xuống một chút, bây giờ đã bị hắn bắn chết rồi.

Tiết Linh vừa tức vừa khó chịu, chỉ mong sao Văn Cửu Tắc thật sự không nhận ra mình.

Cô cầu mong bọn họ nhanh chóng rời khỏi con phố này để cô có thể lén lút bỏ trốn trong lúc họ dọn xác zombie.

Cô sẽ tìm một nơi khác, không bao giờ quay lại đây nữa.

Giữa lúc cô còn đang hỗn loạn suy nghĩ, đoàn xe đã tiến đến gần. Cô nghe thấy ai đó ngạc nhiên kêu lên:

“Anh, anh đang làm gì vậy?”

Sau đó là tiếng bước chân, đi thẳng về phía cô.

Tiết Linh: “…”

Cô thật sự không muốn thừa nhận rằng mình nghe ra được tiếng bước chân này chính là của tên khốn Văn Cửu Tắc.

Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi dừng lại ngay bên cạnh cô.

Hắn im lặng hồi lâu, như thể đang nhìn chằm chằm vào cô.

Tại sao? Cảm thấy cô quen mắt sao? Hắn nhận ra cô rồi sao?

Tiết Linh nằm úp mặt xuống đất, cả người vì căng thẳng mà càng thêm cứng ngắc.

Chết đã ba năm, làm zombie cũng được ba năm, cô đã không còn nhịp thở, tim cũng chẳng còn đập, nhưng lúc này lại có cảm giác như trái tim đang đập thình thịch dữ dội.

Một bàn tay bất ngờ chạm vào phía sau đầu cô.

Bàn tay Văn Cửu Tắc rất lớn, ngón tay cũng dài, chỉ cần một tay là có thể phủ kín cả sau gáy cô.

Bàn tay đó lướt nhẹ trên mái tóc rối bời của cô. Ngón tay cô giật nhẹ một cái như bị điện giật.

Người đàn ông ngồi xổm xuống bên cạnh cô, im lặng thêm một lúc, rồi như tự nói với chính mình, khẽ bật cười:

“Anh còn chưa bắn trúng em, sao đã ngã xuống rồi?”

Tiết Linh chớp mắt chậm rãi, may mắn vì zombie không biết khóc.

Cô không hiểu tại sao, khi nghe thấy giọng nói này, cô lại muốn bật khóc đến vậy.

Văn Cửu Tắc, Văn Cửu Tắc, tên khốn kiếp này!

Cô bất ngờ bật dậy, giống hệt một con zombie mất trí thực sự, há miệng lao về phía hắn.

Mỗi khi zombie tấn công con người, chúng đều trông cực kỳ hung tợn. Tiết Linh cũng không ngoại lệ.

Cô rất chú ý giữ gìn, không để mình dơ bẩn như đám zombie mất trí kia, cũng không tùy tiện chen chúc ở những nơi bẩn thỉu. Thỉnh thoảng, cô còn tắm rửa dưới cơn mưa. Nhưng dù vậy, cô vẫn là một zombie.

Làn da cô vẫn có màu xanh nhạt, cứng rắn. Đôi mắt bị phủ bởi một tầng sương mờ tối đỏ. Trong miệng cô là hàm răng sắc nhọn của zombie.

Chắc chắn cô trông rất đáng sợ.

Cô nhào đến Văn Cửu Tắc, nghĩ rằng nếu hắn đã thấy cô như thế này, chi bằng để hắn giết chết cô còn hơn.

“Anh!”

“Trời ơi, anh Văn cẩn thận!”

Mọi người phía sau hoảng loạn hét lên khi chứng kiến cảnh zombie bất ngờ lao tới.

Tiết Linh nghĩ rằng hôm nay mình chắc chắn sẽ chết ở đây. Nhưng trước khi chết, cô nhất định phải dọa cho Văn Cửu Tắc hoảng hồn bò lăn trên đất!

Như vậy, cô mới có thể nhắm mắt mà không hối tiếc.

Thực ra, thị lực của zombie không quá tốt. Cộng thêm lúc này cô đang xúc động quá độ, tầm nhìn mơ hồ.

Chưa kịp lao đến, cổ tay cô đã bị nắm chặt.

Ngay sau đó, cả người cô xoay vòng giữa không trung. Chưa kịp phản ứng, cô đã bị hắn vặn chéo hai tay ra sau lưng, giữ chặt đến mức không thể nhúc nhích.

Văn Cửu Tắc rất mạnh. Lòng bàn tay hắn nóng rẫy. Tiết Linh vùng vẫy không thoát được.

Cô nghĩ trong chốc lát xem có nên cố quay đầu lại cắn hắn hay không, nhưng rồi lại thôi.

Làm vậy cũng vô ích.

Vượt qua cảm giác xấu hổ ban đầu, cô chấp nhận số phận, coi như tất cả đã kết thúc.

Dù sao cô cũng là zombie, zombie không biết gì cả! Nếu giỏi thì cứ giết cô đi!

Thấy Văn Cửu Tắc đã khống chế được con zombie vừa lao đến, Đới Anh ôm khẩu súng giảm thanh chạy từ trên xe xuống, vẫn chưa hoàn hồn:

“Anh, chuyện gì vậy?”

Lúc nãy đang ngồi trên xe bắn zombie, đột nhiên anh họ không nói một lời liền nhảy xuống.

Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ kịp ném khẩu súng qua cửa sổ xe cho anh, sau đó chạy thẳng vào đám zombie.

“Vừa rồi làm em sợ chết khiếp, anh không kịp phản ứng sao…”

Đới Anh nói đến đây, tự nhiên ngừng lại.

Cậu ta nhìn con zombie đang bị anh họ bắt giữ, rồi lại nhìn biểu cảm của anh.

“Anh… con zombie này, là người anh quen sao?”

Nếu không, với tính cách của anh họ, gặp zombie chỉ có một kết cục duy nhất—chém chết ngay lập tức.

Nhưng bây giờ, anh thậm chí còn chưa rút con dao ngắn bên hông ra.

“Ừ.” Văn Cửu Tắc chỉ đáp ngắn gọn, sau đó lôi Tiết Linh về xe.

Mọi người trong đoàn xe đều đổ dồn ánh mắt về phía họ. Anh Mễ cũng ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Đới Anh nhận thấy bầu không khí kỳ lạ, định nói vài câu nhưng lại sợ mất mạng khi nhìn thấy vẻ mặt điềm nhiên của anh họ.

“Đừng đứng đó nữa, lái xe đi.” Văn Cửu Tắc nói.

Hắn mở cửa xe, ném Tiết Linh vào trong rồi ngồi theo vào. Đới Anh thấy vậy cũng vội lên xe, ngồi vào ghế lái.

Văn Cửu Tắc ôm chặt lấy cô, khẽ bật cười.

“Đã thành zombie rồi, còn biết sợ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play