Với độ flop hiện tại của nguyên chủ, chắc chắn không có xe bảo mẫu đưa đón, thậm chí còn không có trợ lý.

Theo địa chỉ trên điện thoại, Thẩm Liên thuê xe đến đó.

Để tránh bị nhận ra và ném vỏ chuối, cậu vẫn đeo khẩu trang nhưng đôi mắt lộ ra lại vô cùng diễm lệ xinh đẹp, bác tài không nhịn được mà liếc nhìn mấy lần.

Đối với Thẩm Liên thì quay quảng cáo đơn giản như uống nước, cậu nghĩ sẽ giải quyết nhanh gọn, còn phải về chỗ Sở Dịch Lan.

Đến nơi quay, nhân viên vội vã đi lại, Thẩm Liên túm lấy một người, tháo khẩu trang hỏi: "Xin chào, làm phiền một chút, tôi phải đến phòng quay số mấy?"

Cô gái sững sờ, bị nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đột ngột xuất hiện trước mặt làm cho sửng sốt không nói nên lời, dần dần, cô cảm thấy người trước mắt có chút quen...

"... Thẩm Liên?"

"Đúng vậy."

Cô gái: "..."

Trước đây cô đã gặp Thẩm Liên, anh chàng được người đại diện đưa đến trường quay, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt có chút đáng thương cầu xin, đâu giống như bây giờ, cảm giác ánh sáng mặt trời cũng không chói bằng cậu.

Cô gái mềm lòng nói: "Tôi đưa anh qua đó nhé."

Thẩm Liên nhếch môi: "Cảm ơn!"

Trên đường đi, cô gái không nhịn được nhắc nhở: "Hôm qua anh không đến, anh Triệu nhiếp ảnh gia đã nổi trận lôi đình."

"Vâng vâng." Thẩm Liên đáp: "Hôm qua tôi bị sốt, không dậy nổi."

Sự thương cảm trong mắt cô gái càng sâu sắc hơn.

Mọi người đều biết Thẩm Liên sắp trở thành con rơi con rớt của công ty nên vội vã vắt kiệt giá trị cuối cùng của cậu, vì vậy ngày nào cũng có vô số công việc phải làm, người sắt cũng không chịu nổi.

"Đến rồi." Cô gái đưa cậu đến cửa phòng quay số ba.

Thẩm Liên lại cảm ơn một lần nữa.

Vừa bước vào phòng, cậu đã nghe thấy giọng nói chế giễu mỉa mai: "Siêu sao họ Thẩm chịu đến rồi sao?"

Nói thật, hợp tác với một kẻ gà mờ rất ảnh hưởng đến tâm trạng nhưng Thẩm Liên lại hời, hai công ty chia nhau, tương đương với việc chỉ được chứ không mất gì. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Thẩm Liên đứng ở cửa nhìn nhiếp ảnh gia Triệu Phản, thái độ khiêm tốn cung kính: "Xin lỗi, là tôi thất hẹn trước, hôm nay nghe theo sự sắp xếp của anh, chụp thế nào cũng được."

Triệu Phản sửng sốt.

Sau đó nhìn kỹ lại, Triệu Phản mới phát hiện ra mặc dù đối phương chỉ mặc quần đen áo sơ mi trắng đơn giản, tùy tiện vuốt tóc nhưng vẻ mặt lười nhác, dù có kiềm chế tính tình thì sự kiêu ngạo vẫn lộ ra từ ngũ quan, nhất thời phù hợp với cảm giác mà anh ấy muốn.

Thẩm Liên này... sao lại như lột xác vậy?

Triệu Phản là người rất chú trọng vào cảm giác, vội vàng ra hiệu cho nhân viên bắt đầu.

Thật bất ngờ, cảm giác ống kính của Thẩm Liên rất tốt...

Chàng trai trẻ chiếm ưu thế về chiều cao 1 mét 8, tuy hơi gầy nhưng tỷ lệ cân đối, đường eo lộ rõ theo từng nếp gấp khi cử động, khuôn mặt xinh đẹp toát lên khí thế ung dung tự tại.

Triệu Phản mím môi, ra hiệu cho Thẩm Liên đổi tư thế, anh ấy thậm chí còn chưa nói rõ, Thẩm Liên đã điều tạo dáng thành như anh ấy muốn.

Chàng trai trẻ mỉm cười, ba phần trêu chọc bảy phần xa cách, hấp dẫn người ta nhìn nhưng lại không dám lại gần mạo phạm.

Triệu Phản dần nhập tâm, vô thức cầu toàn hơn, cau mày nói: "Chưa đủ gợi cảm."

Nhưng brand yêu cầu mặc bộ đồ này, kiểu áo sơ mi đen phổ biến, không có nhiều không gian để phát huy.

Thẩm Liên nghe vậy gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.

Triệu Phản: "?"

Thẩm Liên đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó hai mắt sáng lên, nhanh chóng bước đến một cái bàn, lấy một bông hồng đỏ cắm trong đó ra, sau đó đổ hết nửa chai nước lên ngực.

Triệu Phản: "???"

Làm xong hết, Thẩm Liên quay lại nhìn Triệu Phản, vẫn là dáng vẻ ung dung tự do như vậy nhưng ánh mắt lại đột nhiên mang theo sự quyến rũ.

Triệu Phản: "???"

Thẩm Liên ngồi trên ghế, hai chân tạo dáng tùy ý, tay cầm bông hồng chơi đùa.

Chỉ là ứng biến tại chỗ, kiếp trước Thẩm Liên là ‘yêu tinh biến hóa’ trước ống kính, những nhiếp ảnh gia đó thích gì, cậu đều đã làm được bảy tám phần.

Thẩm Liên ướt đẫm ngực, lười biếng uể oải, là bông hồng nở rộ đến tận cùng trong màn đêm đen kịt, sắp tàn nhưng vẫn thơm ngát.

Như thể chỉ cần bóp mạnh một cái, nước hoa hồng sánh đặc sẽ tràn đầy lòng bàn tay.

Sức hấp dẫn gợi cảm khiến da đầu tê dại.

Triệu Phản vừa bấm chụp vừa cảm thấy khô miệng lưỡi. ( truyện trên app t.y.t )

Trong khi cả phòng quay đã trở nên yên tĩnh không biết từ lúc nào, mọi người dừng công việc trong tay, chăm chú nhìn Thẩm Liên.

Quen rồi, Thẩm Liên rất bình thản, dù sao kiếp trước mỗi một hào quang trên đầu cậu đều đổi bằng chiến tích thực sự, nguyên chủ có khuôn mặt giống cậu, không có lý gì lại thua.

Ban đầu Triệu Phản còn thấy chụp Thẩm Liên thêm một tấm cũng là lãng phí, giờ thì hay rồi, cả máy ảnh toàn là ảnh cậu, nhiệm vụ dự kiến kết thúc trong một giờ mà anh ấy cố chụp mất ba giờ.

Không còn cách nào khác, đẹp quá mà.

Thẩm Liên ra ngoài vào buổi chiều, giờ đã đến hoàng hôn.

Kết thúc buổi chụp hình, Triệu Phản nói chuyện khách sáo hơn nhiều: "Anh Thẩm, anh đây là giấu nghề mà."

Thẩm Liên cũng không phản bác: "Trước đây công ty yêu cầu xây dựng hình tượng, không còn cách nào khác."

Triệu Phản tỏ vẻ bừng tỉnh thì ra là vậy, công ty của Thẩm Liên... đúng là không có mắt nhìn.

Sau khi bàn giao công việc tiếp theo, Thẩm Liên thuê xe quay về theo đường cũ.

Rảnh rỗi, Thẩm Liên có thời gian nghĩ đến Sở Dịch Lan.

Càng nghĩ, càng thấy vui như mở cờ trong bụng.

Đúng vậy, cậu thấy sắc nổi lòng tham, cậu thèm khát thân thể Sở Dịch Lan, cậu đê tiện.

Nhưng mà nói đúng ra, độc thân suốt hai mươi tám năm, đột nhiên gặp được crush trong lòng, cảm giác trước mắt như có pháo hoa nở rộ, đối với Thẩm Liên thì quá khó có được.

Thẩm Liên là người có ham muốn rất thấp, bởi vì kiếp trước cái gì cậu cũng có nhưng hiện tại trong lòng lại nhớ thương một người, thế mà lại như biến thành một chàng trai mới lớn, trong lòng như có nai con chạy loạn.

Còn về đống hỗn độn mà nguyên chủ để lại...

Thẩm Liên thấy cũng không đến nỗi tệ.

Người này, theo lời của fan hâm mộ thì chính là "bướng bỉnh", "sống dai", trước đây có bao nhiêu người muốn Thẩm Liên chết nhưng không một ai có thể làm được, cũng không một ai có thể sống sót.

Mà hôm qua khi hôn mê, Thẩm Liên lại xem lại toàn bộ nội dung của tiểu thuyết.

Không có gì bổ dưỡng cả, toàn bộ đều là chuyện tình cảm dây dưa của Chu Đường Tư và Trịnh Ca, nguyên chủ là bia đỡ đạn, chưa ra sân mấy lần đã chết.

Chỉ có Sở Dịch Lan là phải chịu nhiều đau khổ sau này, điều này khiến Thẩm Liên thấy không vui trong lòng.

Bố mẹ Sở Dịch Lan mất sớm, anh chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình, Trịnh Ca nói một câu "Sau này anh sẽ làm người nhà của em" đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của anh.

Nhưng Trịnh Ca hoàn toàn coi Sở Dịch Lan là lốp xe dự phòng, cái gọi là tình yêu kinh thiên động địa giữa các nhân vật chính đều giẫm đạp lên cuộc đời và sự hy sinh của người khác.

Thẩm Liên rất không thích điều đó.

"Đợi đã." Thẩm Liên đột nhiên lên tiếng: "Bác tài ơi, làm ơn dừng xe bên lề một chút, ba phút thôi, cháu sẽ trả thêm mười tệ."

Đương nhiên bác tài không có ý kiến gì.

Sau khi Thẩm Liên xuống xe, cậu chạy nhanh đến tiệm hoa, mua một bó hồng đỏ.

Cậu thích ai thì sẽ vui vẻ chiều chuộng người đó.

Đến khi Thẩm Liên trở về biệt thự của Sở Dịch Lan, trời đã tối đen.

Cậu vừa ngân nga vừa bước lên bậc thềm, nào ngờ chưa kịp bấm chuông thì cửa đã mở.

Sở Dịch Lan đứng ở cửa, toàn thân tỏa ra sát khí.

Thẩm Liên chớp mắt, chuyện gì thế này?

Sở Dịch Lan đưa Thẩm Liên về nhà, ngoài một số thứ không nói rõ được, cũng là vì muốn hóng chuyện.

Giống như lúc buồn chán đột nhiên phát hiện ra một món đồ chơi vừa nũng nịu vừa ngốc nghếch, bèn muốn xem xem đối phương có thể làm đến mức nào.

Mà hôm nay Sở Dịch Lan về nhà không thấy người đâu, lửa giận bắt đầu bùng lên trong lồng ngực.

Đùa giỡn anh sao?

Sở Dịch Lan đột nhiên ra tay, túm lấy cổ áo Thẩm Liên.

Vì tư thế đứng nên Thẩm Liên đột ngột ngã về phía trước, suýt nữa thì quỳ xuống bậc thềm.

Sở Dịch Lan dùng quá nhiều sức, gần như nhấc bổng cậu lên, những đường nét sắc bén trên khuôn mặt người đàn ông trong màn đêm như một lưỡi dao sắc lạnh lóe lên.

"Đã bỏ chạy rồi, sao lại quay về?" Sở Dịch Lan đầy vẻ mỉa mai: "Sao thế, Chu Đường Tư không giúp cậu, sợ tôi trả thù nên lại kẹp đuôi..."

Còn chưa dứt lời, một bó hồng đã được đưa đến trước mặt.

Ngay sau đó, một khuôn mặt xinh đẹp hơn nữa xuất hiện từ sau bó hoa hồng, Thẩm Liên cười nói: "Không chạy, đây là em cố ý mua tặng anh, anh thích không?"

Viên đạn bọc đường bắn thẳng vào mặt, cơn thịnh nộ của Sở Dịch Lan bị dập tắt ngay lập tức, đúng là không kịp phản ứng.

"Em đi đâu được chứ?" Dường như Thẩm Liên không để tâm đến sự thô lỗ của Sở Dịch Lan, mang theo chút ý tứ an ủi nói: "Là lỗi của em, quên dặn dì Phân để lại lời nhắn cho anh, em tưởng mình có thể về sớm hơn."

Sở Dịch Lan là một người rất thiếu cảm giác an toàn và ghét bị lừa dối.

Thẩm Liên vuốt ve dỗ dành: "Nếu anh vẫn không tin, vậy em hôn anh nhé?"

Cậu nhẹ nhàng chu môi tiến lại gần, Sở Dịch Lan chưa từng gặp cảnh này, tai đỏ bừng, vội vàng đẩy cậu ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play