Sở Dịch Lan có một giọng nói hay, trầm ấm, quyến rũ nhưng lúc này lại ẩn chứa sự nguy hiểm: "Hả giận thì sao? Không hả giận thì sao?"
Ngụ ý là cậu chết chắc rồi.
Thẩm Liên nheo mắt, từ xương cụt dâng lên từng đợt tê dại.
Trời ạ, nói anh không biết lý lẽ thì anh cũng khá có tình nghĩa, giọng nói của Sở Dịch Lan này khiến cậu hơi mềm nhũn.
Quả nhiên, đàn ông lâu ngày không ăn mặn, một khi ăn vào thì sẽ chết người.
Ánh mắt Sở Dịch Lan dịch chuyển xuống, không khỏi dừng lại ở xương quai xanh trắng nõn của Thẩm Liên, rất đẹp, chỉ hơi gầy một chút.
Thẩm Liên mỉm cười: "Nếu Sở gia đã hả giận thì xin hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho em một mạng, nếu chưa hả giận thì có thể thêm một ly nữa."
Ai ngờ lời này lại khiến người đàn ông nổi giận, Sở Dịch Lan cúi người bóp chặt cằm cậu, tiến lại gần hơn: "Giơ cao đánh khẽ? Cậu nhìn vết sẹo trên mặt tôi, cậu thấy tôi còn có thể giơ cao đánh khẽ được không?"
"Vết sẹo thì sao?" Thẩm Liên nói xong, không kìm được mà đưa tay ra, có vẻ như muốn chạm vào.
Đôi mắt Sở Dịch Lan đột nhiên trở nên sâu thẳm, anh nắm lấy cổ tay Thẩm Liên: "Muốn chết à?"
"Có sẹo hay không thì đều rất đẹp." Thẩm Liên nói từ tận đáy lòng.
Cậu cũng tiến lại gần hơn, lúc này hai người gần như đối mặt, mũi chỉ cách nhau nửa ngón tay, thậm chí có thể nghe rõ hơi thở của nhau.
Mùi rượu nồng nặc hòa quyện với mùi trầm hương.
Quả nhiên, đây là món ăn của mình, Thẩm Liên xác định.
Sự nam tính trực diện này khiến người ta mê mẩn, Trịnh Ca đúng là không có mắt.
Đôi mắt Sở Dịch Lan lóe lên vẻ lạnh lẽo, anh hất Thẩm Liên ra.
Thẩm Liên cũng hiểu điều này, dù sao thì không ai biết cậu đã thay đổi linh hồn, còn trong mắt Sở Dịch Lan, cậu chính là thủ phạm khiến anh bị hủy dung.
"Sau ngày mai, tên của cậu sẽ bị xóa sổ hoàn toàn khỏi giới giải trí, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ chưa?" Sở Dịch Lan không ngại tiết lộ mục đích, anh muốn đuổi tận giết tuyệt.
Ai ngờ Thẩm Liên vẫn bình tĩnh: "Em chưa chuẩn bị xong, vì vậy em chân thành hy vọng Sở gia có thể thương xót." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
"Dựa vào đâu?"
"Chuyện ở nhà gỗ tối hôm đó thực sự không phải do em làm."
Thẩm Liên không tìm thấy một chút dấu vết liên quan nào trong ký ức của nguyên chủ, điều này không đúng lắm, nguyên chủ cũng tỉnh dậy ở bệnh viện, điều đó chứng tỏ trong quá trình này, rất có thể cậu ấy đã hôn mê.
"Cậu giả vờ cái gì?" Người đàn ông vừa trả lời câu hỏi của Thẩm Liên liền không nhịn được nữa.
Anh ấy là bạn của Sở Dịch Lan, tên là Phùng Duyệt Sơn.
"Ai mà không biết cậu là thằng chết mê chết mệt Chu Đường Tư, liên lụy đến cả Trịnh Ca cũng bị cậu nhắm tới, đêm hôm đó, ngoài cậu ra còn ai phóng hỏa nữa?"
"Tôi không nhận mình phóng hỏa nhưng nhắm tới Trịnh Ca thì tôi không phản bác."
Phùng Duyệt Sơn hừ lạnh một tiếng, cảm thấy lời Thẩm Liên nói chẳng khác gì nói xạo.
Thẩm Liên lại có vẻ như vò đã mẻ lại sứt, tầm mắt cậu lơ đãng rồi đột nhiên cười khẩy một tiếng, như thể có cảm xúc gì đó đã nhịn đến giới hạn, không muốn nhịn nữa.
Thẩm Liên tiếp tục nhìn Sở Dịch Lan, gằn từng câu từng chữ: "Nếu không đuổi Trịnh Ca đi thì làm sao anh để ý đến em được?"
Đồng tử của Sở Dịch Lan đột nhiên co lại!
Vẻ mặt Thẩm Liên tự giễu, lại lộ ra chút điên cuồng: "Sở gia, em không thích anh nhìn người khác, sau này anh nhìn bất kỳ ai lâu hơn, em sẽ không tha đâu."
Tới đi, để tôi cho các người thấy thực lực của nam diễn viên xuất sắc nhất!
Không nói quá, chỉ hai câu ngắn ngủi của Thẩm Liên đã khiến cả phòng bao náo loạn.
Bao gồm cả Sở Dịch Lan cũng tưởng mình nghe nhầm.
Nhìn vẻ tình cảm dạt dào của Thẩm Liên, Sở Dịch Lan bỗng bật cười: "Đây là cách cậu nghĩ để bảo toàn mạng sống? Được thôi, Thẩm Liên, chứng minh cho tôi xem đi."
Thẩm Liên lập tức động lòng, đây là anh nói đấy nhé!
Không đợi mọi người phản ứng, Thẩm Liên đứng dậy.
Người đàn ông cao hơn Thẩm Liên nửa cái đầu, khuôn mặt này nhìn thế nào cũng thấy thích.
Mà Thẩm Liên là người muốn gì sẽ dốc hết sức để giành lấy.
Vì thế rượu vào lời ra, sắc dục nổi lên.
Thẩm Liên nhẹ nhàng nhón chân, trước sự chứng kiến của mọi người, hôn lên vết sẹo trên mặt Sở Dịch Lan.
Rất nhẹ, như lông vũ lướt qua.
Thẩm Liên hôn xong vội vàng quay đầu đi, rất ngượng ngùng, lúc này không chỉ đuôi mắt mà cả khuôn mặt đều đỏ bừng: "Cái đó, lần đầu tiên của em... anh thông cảm nhiều hơn, nếu không hài lòng, em có thể luyện thêm."
Đây là lời của loài hổ loài sói gì vậy?!
Sở Dịch Lan im lặng hồi lâu, chỉ còn lại đáy mắt cuồn cuộn u ám.
Thẩm Liên thấy người đàn ông không nói gì, liền thăm dò: "Không được sao?"
"Được, được, được!" Phùng Duyệt Sơn bị kích thích phát điên luôn rồi, anh ấy lấy hai tay che mặt, chủ yếu là phi lễ chớ nhìn nhưng mắt lại mở to, khe hở giữa các ngón tay đủ để hai con cá chép béo ú bơi qua bơi lại.
Thẩm Liên ngạc nhiên nhìn Phùng Duyệt Sơn: "Tôi đâu có hôn anh, anh đừng hòng lợi dụng tôi."
Phùng Duyệt Sơn: "..."
Trong sự im lặng chết chóc, Sở Dịch Lan giơ tay vỗ nhẹ vào má Thẩm Liên.
Không nhẹ cũng không nặng, như thể muốn tính sổ.
Nhưng anh chưa kịp nói gì, Thẩm Liên đột nhiên nhíu mày, ấn vào thái dương: "Em thấy..."
Cậu như bị người ta đánh một gậy vào đầu, chỉ trong một giây ngắn ngủi, cậu đã chẳng biết gì nữa.
Sở Dịch Lan đỡ lấy cậu theo bản năng.
Sau đó anh nhíu mày sờ trán Thẩm Liên, nóng đến mức có thể dùng để rán trứng luôn.
...
Thẩm Liên có một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, cậu bị Sở Dịch Lan đè xuống, những đường nét cơ bắp trên người người đàn ông còn rõ ràng hơn cả đường sự nghiệp của cậu.
Sai đẹp triêu!
Đẹp như tiên!
Không ai có thể hiểu được Thẩm Liên hài lòng và rung động đến mức nào.
Đến khi mở mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng sáng.
Thẩm Liên cử động đầu ngón tay, toàn thân như bị người ta đập vậy.
Cậu cảm thấy cơ thể này như vừa khỏi một trận ốm nặng, Thẩm Liên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lập tức giật mình, cậu đụng chạm Sở Dịch Lan đã là chuyện của đêm hôm trước rồi.
Thẩm Liên tạm thời không quan tâm đến nhiều thứ như vậy, người cậu dính nhớp, vội vàng rửa mặt và tắm rửa.
Đến khi ra khỏi phòng tắm, vừa lúc có người gõ cửa.
"Anh Thẩm, anh đã tỉnh chưa?"
Thẩm Liên: "Mời vào."
Người vào là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc buộc gọn gàng, khuôn mặt chất phác và hiền lành.
"Tôi tên Vương Tú Phân, nếu anh Thẩm không chê thì cứ gọi tôi là dì Phân."
Thẩm Liên khẽ nhướng mày, theo như mô tả trong truyện, dì Phân là người chăm sóc Sở Dịch Lan từ nhỏ đến lớn, hai người có quan hệ thân thiết, ngay cả khi Sở Dịch Lan trưởng thành trở nên cô độc và lạnh lùng, sau này trở thành phản diện vẫn luôn có dì Phân bên cạnh.
Nói cách khác, bây giờ cậu đang ở nhà Sở Dịch Lan.
Thẩm Liên có chút bất ngờ, lại có chút vui mừng.
Dì Phân nấu ăn rất ngon, Thẩm Liên ăn một phát hết ba bát cháo rau xanh, một bát canh gà, cậu đẹp trai, miệng lại như bôi mật, chỉ dăm ba câu đã dỗ cho dì Phân cười ha ha. ( truyện trên app T Y T )
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Liên lấy lại điện thoại của mình, ai ngờ vừa mở máy, tin nhắn đổ về như tuyết rơi, màn hình còn bị đơ mất hai giây.
Nguyên chủ vẫn dùng một chiếc điện thoại cũ, có thể thấy kinh tế không mấy khá giả.
Cũng phải, sắp lên bàn thờ ngồi rồi, cho dù thoát khỏi đêm trước thì tình hình chung cũng chẳng thay đổi gì.
Ngay sau đó, một cuộc gọi đến.
Tiền Cao, người đại diện của nguyên chủ.
Thẩm Liên bấm nghe.
"Thẩm Liên? Mày muốn chết hả?!" Giọng nói tức giận của đối phương không cần mở loa ngoài cũng nghe thấy: "Hôm qua đi chụp quảng cáo cho nhãn hiệu XZ sao mày không đi?! Chảnh chọe à? Bây giờ mày có cái gì để chảnh chọe? Cút đến đó cho tao ngay! Chụp xong tao sẽ xử mày!"
Sống trên đời phải nhịn nhục mới kiếm cơm được.
Bây giờ thế này còn kén chọn gì nữa?
Thẩm Liên lười biếng đáp: "Biết rồi."