"Chưa chết thì đứng dậy uống tiếp đi!"
"Hôm nay Thẩm Liên rơi vào tay chúng ta, chắc chắn sẽ phải ăn hành."
Tiếng cười chế giễu ồn ào nổ bên tai, chàng trai trẻ dựa vào góc tường từ từ mở mắt ra.
Ánh đèn trong phòng nhấp nháy, quần ma loạn vũ.
Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều đang hả hê nhìn mình.
Thẩm Liên cau mày, đổi tư thế.
Đợi đã.
Thẩm Liên mất vài phút để tiếp nhận những ký ức xa lạ trong đầu, cuối cùng cũng xác định mình đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết.
Cùng tên cùng họ, đều lăn lộn trong giới giải trí, chỉ có điều nguyên chủ Thẩm Liên đầy tai tiếng, bị người người chửi bới, flop tuyến mười tám.
Còn Thẩm Liên ở thế giới trước, đã là siêu sao hạng A.
Cậu gặp tai nạn xe trên đường đi dự lễ trao giải, vừa mở mắt ra đã đến đây.
Nguyên chủ Thẩm Liên - thí sinh được yêu thích nhất của show tuyển chọn debut, job tới không ngừng, không nói đến tuyến một nhưng tuyến ba là không thành vấn đề nhưng kết quả thì sao?
Tự dưng mọc ra một ‘cái’ não toàn yêu với đương, thích công chính Chu Đường Tư của cuốn tiểu thuyết này.
Nhưng Chu Đường Tư có quan phối (*), tên là Trịnh Ca, gần đây đang nổi như cồn trong giới giải trí.
(*) Quan phối: Hai người có sẵn kịch bản ghép couple.
Trịnh Ca có thể chất vạn người mê, không chỉ khiến Chu Đường Tư như si như dại, còn chiếm được tình cảm của một nhân vật quan trọng khác trong thế giới này là Sở Dịch Lan.
Nhưng quan phối là quan phối, Sở Dịch Lan đã được định sẵn là sẽ không được đáp lại, còn trở thành đá mài ‘dao’ cho tình cảm của hai nhân vật chính.
Trải qua nhiều chuyện, cuối cùng hắc hóa, kết cục là tự thiêu bên bờ biển.
Còn nguyên chủ, thậm chí còn không được coi là đá mài dao, chỉ là một simp lỏ của Chu Đường Tư.
Chu Đường Tư thích nhìn Trịnh Ca ghen, nguyên chủ Thẩm Liên liền ‘gọi là đến’.
Tiếp theo là cảnh Chu Đường Tư nắm vai Trịnh Ca gào lên "Em nghe anh giải thích đã!" Trịnh Ca nước mắt giàn giụa "Em không nghe em không nghe" đầy máu chó. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Sau đó hai người ở ven đường, dưới cầu vượt, trước cửa công ty, vật lộn ôm nhau, vừa khóc vừa hôn.
Còn nguyên chủ vì thường xuyên "chen chân" tình cảm của Chu Đường Tư và Trịnh Ca, đã bị đưa lên hot search nhiều lần, người qua đường cũng chẳng còn ủng hộ nữa.
Kết cục tiêu chuẩn của một simp lỏ.
Nhớ đến đây, Thẩm Liên cầm ly rượu trên bàn, uống một phát hết sạch.
Những người xung quanh không khỏi há hốc mồm.
Mà đêm nay, chính là thời khắc quan trọng khiến nguyên chủ rơi xuống địa ngục.
Theo cốt truyện trong tiểu thuyết, tối nay vì một cơ hội Đông Sơn tái khởi nên Thẩm Liên đến bàn tiệc để bàn chuyện hợp tác, không ngờ lại rơi vào tay phản diện Sở Dịch Lan.
Sở Dịch Lan sẽ không tha cho nguyên chủ.
Bởi vì lúc này anh vừa mới hủy dung xuất viện.
Ba tháng trước, mọi người đến một khu nghỉ dưỡng nào đó, đêm đó Trịnh Ca bị nhốt trong phòng, sau đó có người phóng hỏa.
Còn Sở Dịch Lan vì cứu Trịnh Ca mà bị tấm ván gỗ rơi từ trên xà nhà đập trúng, khi đưa đến bệnh viện thì mặt toàn là máu, nói là hủy dung.
Đây cũng là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời Sở Dịch Lan, dung mạo bị tổn hại khiến ai gặp anh cũng đều sợ hãi.
Còn kẻ phóng hỏa, nghe nói là nguyên chủ, chỉ là tối hôm đó camera giám sát bị hỏng nên nhất thời không có bằng chứng.
Điểm này rất đáng ngờ, bởi vì trong toàn bộ ký ức mà Thẩm Liên tiếp nhận, chỉ có tối hôm đó là trống rỗng.
Nhưng không quan trọng, nguyên chủ cũng phải chịu tội thôi.
Cộng thêm việc trước đó đã đắc tội với Trịnh Ca nhiều lần, thù mới hận cũ, sao Sở Dịch Lan có thể không báo thù?
Nguyên chủ tự biết đã tới đường cùng, có lẽ đã kìm nén lâu quá rồi, tối nay đã phát điên.
Chỉ vào Sở Dịch Lan mà tuôn ra một tràng nào là "xấu xí", "anh mãi mãi không bằng Chu Đường Tư".
Có thể nói là câu nào cũng là bãi mìn.
Thế là sau một đêm, nguyên chủ đã hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí, còn mang theo một khoản nợ khổng lồ.
Cộng thêm việc lại mắc bệnh tim, sau đó trong căn nhà thuê tồi tàn, nhận được tin Chu Đường Tư và Trịnh Ca đính hôn, tức giận đến nỗi không thở được, rồi đi luôn.
Được, đúng chuẩn bia đỡ đạn.
Nhưng không sao, Thẩm Liên nghĩ, xem tôi diễn đây.
Thẩm Liên túm lấy một người đàn ông ngồi gần nhất hỏi: "Vừa rồi tôi có chửi ai không?"
Nếu đã chửi Sở Dịch Lan rồi thì còn diễn cái gì nữa, nằm yên chịu chết cho xong.
Người đàn ông sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ khó hiểu: "Cậu uống rượu đến ngu người rồi à? Cậu thử mắng một câu xem!"
Tốt lắm, không chửi ai, Thẩm Liên yên tâm hẳn, màn chết chóc nhất vẫn chưa xảy ra. ( truyện trên app T Y T )
Giây tiếp theo, tất cả đèn trong phòng đều được bật sáng, sáng đến mức Thẩm Liên không nhịn được mà giơ tay che mắt lại.
Trong sự mờ ảo, một bóng người chậm rãi bước đến gần.
Dù đối phương không nói gì, Thẩm Liên cũng cảm thấy toàn thân nổi da gà, cảm giác áp lực thấm vào từng thớ thịt.
Đến khi thích nghi với ánh sáng và nhìn rõ người trước mặt, Thẩm Liên sững sờ.
Người đối diện cao khoảng một mét chín, mặc bộ vest đắt tiền được may đo riêng, xung quanh hỗn loạn như vậy mà trên người anh không có lấy một nếp nhăn.
Đường nét khuôn mặt người đàn ông sắc sảo, có sức công phá mạnh mẽ, xương lông mày hơi nhô ra tạo thành bóng đổ nặng nề trên mí mắt, lại còn cắt tóc đầu đinh, tổng thể các đường nét trên khuôn mặt không có chỗ nào mềm mại nhẹ nhàng, vì vậy trông anh có vẻ u ám và sắc bén.
Một vết sẹo đột ngột kéo dài từ xương lông mày bên trái của người đàn ông xuống đến má khiến anh càng trở nên lạnh lùng như băng.
Người bình thường nhìn thấy Sở Dịch Lan như vậy, không ai là không run rẩy.
Nhưng Thẩm Liên … lại đột nhiên khép chặt hai chân!
Mình định làm gì ấy nhỉ? Thẩm Liên nhanh chóng suy nghĩ nhưng lại chẳng nghĩ ra được gì.
Thật ra thì, cậu cong veo.
Bề ngoài trông có vẻ hoang dã khó thuần nhưng thực tế lại thích đàn ông.
Nhưng thích đàn ông và có người đàn ông mình thích nào không là hai chuyện khác nhau.
Càng khó nói hơn là Thẩm Liên lại là bot.
Đành rằng cậu "nổi tiếng hung dữ", sau này còn trở thành siêu sao hạng A, bên cạnh không thiếu những kẻ cung kính nịnh nọt, không ai có thể chế ngự được cậu.
Có lúc Thẩm Liên cũng thấy buồn thay cho mình, chẳng lẽ đến chết cũng không được nếm mùi đàn ông sao?
Mà cậu lại là người rất kén chọn, thà cô đơn cả đời chứ không chịu miễn cưỡng.
Cho đến khi gặp được Sở Dịch Lan.
Cậu đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của việc mình xuyên vào tiểu thuyết.
Không phải, Sở Dịch Lan hoàn toàn đúng gu của cậu!
Điều này có nghĩa là gì?
Hổ dữ về rừng, sói đói ăn thịt.
Sở Dịch Lan nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Thẩm Liên nhưng anh không quan tâm, người đàn ông cầm lấy một ly rượu trên bàn, sau đó dội thẳng lên đầu Thẩm Liên.
Trong phòng riêng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.
Mọi người đều nghĩ Thẩm Liên sẽ khóc.
Quả thật, theo cốt truyện gốc, nguyên chủ chính là vì điều này mà cảm xúc mất kiểm soát rồi đi tìm chết.
Nhưng Thẩm Liên vẫn ngồi trên ghế sofa, thậm chí còn chẳng thèm nhấc mông lên.
Cậu và Sở Dịch Lan lặng lẽ nhìn nhau.
Người này khác rồi, Sở Dịch Lan hơi nhíu mày.
Chỉ một biểu cảm nhỏ như vậy, Thẩm Liên đã không nhịn được mà liếm môi.
Sau đó, cậu hất mái tóc rối về phía sau, để lộ vầng trán sáng bóng.
Dưới ánh đèn sáng ngời, mọi người mới nhận ra khi Thẩm Liên không còn nụ cười sợ sệt lấy lòng thì trông cậu lại như thế này.
Đó là một đôi mắt đào hoa, khi cười lên có chút quyến rũ. Không biết là do ấm ức trong lòng hay do rượu cay, lúc này khóe mắt Thẩm Liên ửng đỏ, đọng lại những giọt nước, đôi lông mày như cành trúc, nét thanh tú lộ ra vừa đủ để đè nén sự kiêu ngạo phóng túng này.
Ngay sau đó Thẩm Liên mỉm cười, dường như cậu không để ý đến sự nhắm vào của Sở Dịch Lan, lại giơ tay cởi thêm hai chiếc cúc áo.
Cổ áo ướt đẫm rất khó chịu.
Làm xong mọi chuyện, Thẩm Liên dựa vào ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Sở Dịch Lan, nhẹ nhàng nhướng mày: "Hả giận chưa?"
Mọi người: "..."
Cậu điên rồi sao?!