Suốt hai mươi phút, Thẩm Liên không ngẩng đầu, chén sạch một nồi cá dưa cải bắp to tướng, ngay cả món ăn kèm của dì Phân cũng ăn hết.

Thấy cậu nuốt xuống miếng cuối cùng, Sở Dịch Lan trầm giọng: "Không biết còn tưởng là ăn mày."

"Đói." Thẩm Liên hơi ngại: "Đói cả ngày rồi."

Cậu là một người đàn ông trưởng thành, chỉ uống chút nước với nửa con cá cũng chả thấm, coi như chưa ăn gì.

"Không phải cậu hào phóng lắm sao? Bắp ngô cũng nhường phụ nữ trước."

Sở Dịch Lan dựa vào ghế, ánh đèn trên đầu chiếu rõ vết sẹo trên mặt anh, ngũ quan rõ nét trong bóng tối trông càng hung dữ hơn.

Nhưng Thẩm Liên chẳng sợ, ngược lại cười hỏi: "Sở gia xem livestream của em à?"

Sở Dịch Lan: "..."

"Trịnh Ca bắt cá ngã sấp mặt, Sở gia không xót sao?" Giọng Thẩm Liên nhẹ bẫng.

Sở Dịch Lan nhạy bén nhận ra nguy hiểm, nhíu mày: "Tôi không xem."

Anh thật sự không xem.

Thẩm Liên biết người này không thèm nói dối, trong lòng thấy thoải mái, khí thế cũng tăng lên: "Đúng rồi, Trịnh Ca nào có đẹp bằng em."

Sở Dịch Lan: "…"

Sở Dịch Lan muốn phản bác vài câu, nhưng sự thật đúng là như vậy.

Trên trang chủ gameshow, độ hot và chủ đề về Thẩm Liên đã đứng đầu bảng xếp hạng, antifan muốn tìm một tấm ảnh dìm nhưng kết quả phát hiện tất cả đều là ảnh để tâng bốc Thẩm Liên.

Đùa à, Thẩm Liên lăn lộn trong giới giải trí đến vị trí siêu sao, giành được Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là dựa vào may mắn sao? Cậu đã nắm rõ mọi mánh khóe trong gameshow, chỉ cần ống kính còn quay thì sẽ không bị chụp được ảnh xấu.

Giờ Hưng Đồ Entertainment mới nhìn ra giá trị mới của Thẩm Liên, muốn gia hạn hợp đồng nhưng Thẩm Liên không đồng ý.

Sao không làm ngay từ đầu đi? Lúc nguyên chủ bị cả mạng xã hội bôi đen, thông báo mà Hưng Đồ đưa ra là "Hành vi cá nhân của nghệ sĩ không liên quan đến công ty", còn giúp Chu Đường Tư dìm nguyên chủ xuống, cái chỗ tồi tàn này có cần thiết phải ở lại không?

Tiền Cao chắc chắn là nhận được chỉ thị từ cấp trên của Hưng Đồ, nhắn vài câu dọa nạt Thẩm Liên trên Wechat, ý là hiện tại cậu trắng tay, rời khỏi Hưng Đồ thì muốn nổi lại rất khó nên đừng có mà không biết điều. Euphoria x TYT

Thẩm Liên tỏ vẻ: Tôi chính là thích không biết điều đấy.

Hôm đó Tiền Cao bị Phùng Duyệt Sơn hành, không dám ép buộc Thẩm Liên, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì không nói gì nữa.

Hưng Đồ định vắt kiệt Thẩm Liên nhưng hiện giờ danh tiếng cậu đã xoay chuyển, lại không chịu gia hạn hợp đồng, Hưng Đồ không muốn cho cậu bất kỳ sự chú ý nào, rõ ràng muốn đợi độ hot giảm xuống để xem Thẩm Liên có hối hận không.

Hối hận là không thể nào, vị Thẩm nào đó đi theo dì Phân ăn ngon uống ngon, ngày nào cũng được gặp Sở Dịch Lan để vun đắp tình cảm, cuộc sống sung sướng biết bao.

Kể cả kiếp trước, sau khi có được tất cả, sự yên bình này vẫn là một thứ xa xỉ đối với Thẩm Liên.

Đứng trên đỉnh cao, đồng nghĩa với việc dưới chân sóng gió mãnh liệt, đâu có thời gian rảnh rỗi ngắm hoa rơi?

"Sở gia?" Nghe thấy tiếng mở cửa ở sảnh ngoài phòng khách, Thẩm Liên thò đầu ra từ nhà bếp: "Anh về rồi à?"

"Ừ." Sở Dịch Lan đáp nhẹ, thấy mặt Thẩm Liên dính bột mì thì hỏi: "Cậu đang làm gì đấy?"

"Học làm bánh ngọt với dì Phân." Thẩm Liên nói: "Lát nữa cho anh nếm thử."

Sở Dịch Lan: "Tôi sợ trúng độc."

Biết anh nghĩ một đằng nói một nẻo nên Thẩm Liên cũng không để ý, cho khuôn bánh đã tạo hình vào lò nướng.

"Phần còn lại cứ để dì lo." Dì Phân cười: "Ra ngoài đi."

"Làm phiền dì Phân rồi."

Thẩm Liên trở lại phòng khách, thấy Sở Dịch Lan dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt người đàn ông lạnh lùng, đuôi mắt lại toát ra chút mệt mỏi.

Bàn tay ấm áp đặt lên huyệt thái dương, Sở Dịch Lan giật mình.

"Là em." Thẩm Liên hỏi: "Khó chịu sao?"

"Không." Sở Dịch Lan thản nhiên đáp, mặc cho Thẩm Liên làm: "Cậu với Hưng Đồ sắp hết hạn rồi nhỉ?"

"Ừ."

"Có dự định gì chưa?"

Thẩm Liên: "Tới đâu hay tới đó."

Sở Dịch Lan khẽ cười nhạt, trông thì ân cần ngoan ngoãn nhưng thực ra ngoài những lời đường mật, chẳng nói một câu nhún nhường nào.

Thật ra chỉ cần Thẩm Liên nói một câu, với biểu hiện gần đây của cậu, vào Tinh Khai không thành vấn đề, đã cứng đầu thì cứ cứng đầu đi.

"Hoa hồng héo rồi sao?" Thẩm Liên đột nhiên hỏi.

Cậu đứng quá gần, hơi thở phả vào tai Sở Dịch Lan khiến anh tê dại như bị điện giật.

Sở Dịch Lan vô thức muốn tránh né, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại nắm chặt, nhịn xuống.

Chỉ có người khác tránh anh, không có chuyện anh tránh người khác.

"Héo rồi, sao vậy?"

Thẩm Liên khẽ cười: "Mai tặng anh bó mới."

Sở Dịch Lan không đáp.

Không phản đối chính là thích.

Thẩm Liên luôn có thể tìm ra sự cứng đầu ẩn giấu trong tính cách của Sở Dịch Lan từ sự im lặng ngắn gọn của anh.

Người khác sợ, nhưng Thẩm Liên lại thấy đáng yêu.

Bánh ngọt Thẩm Liên làm ăn khá ngon, được cậu mát xa mười mấy phút, tinh thần Sở Dịch Lan tốt hơn nhiều, cũng nể mặt nếm thử một cái. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dì Phân vui ra mặt.

Buổi tối nằm trên giường, Thẩm Liên mới thấy tin nhắn Chu Oánh Ngọc gửi.

Sau lần đầu tự giới thiệu, họ đã add friend, Chu Oánh Ngọc gửi một loạt icon thở dài, Thẩm Liên trả lời một dấu hỏi chấm.

Bên kia lập tức hiện đang nhập.

[Phùng Túc Túc mời tôi tham gia một buổi triển lãm anime, còn nói sẽ cosplay giúp tôi, anh thấy tôi có nên đi không?]

Thẩm Liên nhớ lúc ghi hình, Phùng Túc Túc và Chu Oánh Ngọc có chút mâu thuẫn: [Chắc không sao đâu, người đại diện của cô nói gì.]

[Người đại diện bảo tôi đi, nói là đợt PR cuối cùng, vừa hay tôi cũng chưa từng thử tạo hình tương tự, sau này có thể làm một video ngắn.]

Thẩm Liên: [Đi đi.]

Chu Oánh Ngọc: [Anh đi cùng tôi nhé.]

Thẩm Liên khẽ nhướng mày, đồng ý.

Tuy công ty của Chu Oánh Ngọc nhỏ nhưng đối xử với nghệ sĩ rất tốt, Thẩm Liên có ý đồ riêng, cậu muốn thử xem có thể tiếp xúc với người liên quan không.

Hôm sau Thẩm Liên dậy rất sớm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Sở Dịch Lan đâu, đối phương đã đi trước cậu nửa tiếng.

Thẩm Liên không làm phiền Giang Dữu, tự bắt xe đến chỗ Chu Oánh Ngọc.

Chu Oánh Ngọc đang trang điểm ở hậu trường, bên cạnh là Phùng Túc Túc, lúc Thẩm Liên đẩy cửa vào thì hai cô gái đang cười nói vui vẻ.

Ồ?

Chu Oánh Ngọc vui vẻ gọi "Thẩm Liên!", Phùng Túc Túc thì hơi lúng túng chào hỏi, ít nhiều gì cô ta cũng đã làm khó Thẩm Liên nhưng trong đó cũng có ý của ekip chương trình.

Trông Phùng Túc Túc có vẻ oai phong nhưng thực ra không có quyền lựa chọn.

Không cần cô ta giải thích, Thẩm Liên gật đầu tỏ vẻ đã biết, chuyện nhỏ thôi.

Thẩm Liên tìm một cái ghế ngồi xuống nhìn những bộ trang phục cosplay kỳ cục trên mặt đất, cậu ở đâu cũng toát ra vẻ ung dung lười biếng, trước đó Phùng Túc Túc bận quay gameshow nên không nghĩ nhiều, giờ lại liên tục nhìn Thẩm Liên.

Thẩm Liên ngẩng đầu: "Mặt tôi có hoa sao?"

Phùng Túc Túc lắc đầu: "Không, nhưng trông anh giống một đóa hoa."

Thẩm Liên: "?"

Hôm nay Phùng Túc Túc cosplay một nhân vật trong anime, một trong những nhân vật nổi tiếng tên là "Xà Hoa", dung nhan xinh đẹp diêm dúa, quyến rũ từ trong xương cốt, mắt đong đưa tình ý, điều này rất kén chọn ngoại hình và chiều cao, trước đây mỗi lần cosplay đều bị chê bai nên lâu dần không ai muốn cosplay nữa.

Nhưng nhìn thấy Thẩm Liên, Phùng Túc Túc nảy ra một ý tưởng.

Thẩm Liên nheo mắt: "Cô đừng hòng!"

Phùng Túc Túc bỗng thông minh bất chợt: "Độ phủ sóng rất cao đấy!"

Thẩm Liên: "..."

Mười phút sau, Thẩm Liên bị ấn trước gương trang điểm, ba chuyên viên trang điểm vây quanh cậu, nhìn thấy gương mặt này ai nấy đều sáng mắt.

Thẩm Liên thở dài, đây là chuyện gì chứ?

Nhưng đã nhận lời rồi, với tố chất nghề nghiệp tuyệt vời, Thẩm Liên mượn ipad của Phùng Túc Túc, kiên nhẫn xem qua toàn bộ tư liệu về "Xà Hoa".

Cũng giống như việc phân tích nhân vật khi đóng phim, bước này không thể thiếu.

"Xà Hoa" áo tím tóc trắng, hai bên đầu có hai con rắn bạc nhỏ vươn ra, vì là Xà Vương nên vương miện khá phức tạp và tinh xảo, trọng điểm là áo choàng, quá béo không thể hiện được dáng người thon thả mà quá gầy thì không mặc nổi.

Sau khi siết chặt eo, Thẩm Liên xoay người, hai tay hơi mở ra, đôi mắt long lanh ánh lên nụ cười dịu dàng.

Trong phút chốc! Cứ như Xà Hoa đột nhiên sống lại!

Thẩm Liên hỏi: "Được không?"

Phùng Túc Túc suýt khóc: "Bố ơi!"

Thẩm Liên ghét bỏ: "Sao ai cũng thích nhận tôi làm bố thế."

Ngày hôm đó, diễn đàn cosplay, Teiba, Weibo đang yên bình đều bùng nổ.

Xà Hoa là một nhân vật nổi tiếng, độ hot cực cao, thậm chí đã đến mức fan từ chối cosplay vì người thật không thể diễn tả được, họ sẽ cảm thấy ánh trăng sáng bị vấy bẩn.

Thẩm Liên mặc kệ camera dày đặc xung quanh, cũng lâu rồi cậu không đóng phim, khó có được hứng thú nên đã dốc lòng thể hiện Xà Hoa bằng ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể.

Gần như là hoàn hảo.

Một cô gái nhỏ mặc đồ cosplay màu hồng nhạt lao đến trước mặt Thẩm Liên, kích động đến mức nói không nên lời, cô ấy là phóng viên nhỏ, thực ra muốn hỏi Thẩm Liên vài câu nhưng đầu óc không tỉnh táo nên đưa mic cho Thẩm Liên trước.

Thế là Thẩm Liên khẽ hé môi mỏng, đọc câu thoại kinh điển của Xà Hoa.

"Nọc rắn, sao có thể sánh bằng lòng người?"

"Em cứ nhìn tôi như vậy, e rằng không bao lâu nữa sẽ yêu tôi."

"A!!!" Tiếng hét vang lên ở xung quanh.

"Xà Hoa! Xà Hoa của tôi ơi!"

Sau khi Dương Bân đi họp cùng Sở Dịch Lan quay về, thấy nữ trợ lý đứng ở cửa ôm điện thoại gào thét như bị ma nhập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play