Nghe thấy những lời này của Thẩm Liên, trên mạng lập tức bùng nổ.

[Con dao vừa giơ lên lại hạ xuống, haiz, nghe không giống đang miêu tả Chu Đường Tư.]

[Chỉ có thể nói rằng não tình yêu của vị Thẩm nào đó tỉnh táo được chút ít nhưng không nhiều, đột nhiên bịa đặt mấy thứ này, tưởng chúng tôi là đồ ngốc à?]

[Đúng vậy, vòng bạn bè của cậu ta chỉ có bấy nhiêu người thôi, đã bị cư dân mạng bới lông tìm vết hết rồi, hoàn toàn không có anh chàng đẹp trai đầu đinh nào cả, ok?]

Đúng vậy, một người đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, đối với những người quen biết cậu thì giống như đang giả vờ.

Trước đó Thẩm Liên bị đẩy lên hot search, gia phả đều bị lật tung, không hề nói quá, có lẽ mấy antifan và fan đối thủ còn hiểu cậu hơn cả chính cậu.

Đối với lời giải thích của Thẩm Liên, hầu hết mọi người bình tĩnh lại rồi đều tỏ vẻ khinh thường.

[Nhưng mà tôi thấy biểu cảm của Thẩm Liên không giống như giả vờ...]

[Chị gái lầu trên, hay là chị xem lại cách Thẩm Liên nịnh bợ Chu Đường Tư trước đó đi, cái đó mới gọi là chân thật.]

Vô hình trung, "định kiến" của cư dân mạng đã tạo thành một lớp bảo vệ cho Thẩm Liên.

Ai ngờ được, người này đã lật bài ngửa ngay từ đầu.

Hiển nhiên là Chu Oánh Ngọc cũng nghĩ như vậy, cô cảm thấy hơi đột ngột và bỡ ngỡ, nhưng nghĩ kỹ lại thì vạch rõ ranh giới với Chu Đường Tư là một trong những cách nhanh nhất để xoay chuyển dư luận hiện tại.

Thẩm Liên nướng cá xong, tìm được một loại lá to gói lại, phủ thêm đất để giữ ấm, sau đó quay trở lại cùng Chu Oánh Ngọc.

Chu Oánh Ngọc tự đan vòng hoa, gặp chỗ nào vụng về thì Thẩm Liên sẽ tiếp nhận xử lý giúp cô, hai người vừa đi vừa nghỉ, không thiếu ăn thiếu uống, thực sự thoải mái nhàn nhã.

Mà hai nhóm còn lại, đã có thể dùng hai từ rối ren để hình dung.

Tuy Triệu Lâm và Phương Khoa chỉ có hai người nhưng chịu khó động não, tự chế xiên bắt cá rồi dùng dây leo tạm thời đan thành lưới đánh cá, vận dụng đủ mọi cách, tuy không thần kỳ như Thẩm Liên nhưng cũng bắt được ít cá, chỉ là người ướt sũng và mồ hôi vã ra như tắm.

Còn bên phía Trịnh Ca, họ chỉ đổ mồ hôi, lại chẳng thu hoạch được gì.

Lý Gia Bác chỉ được cái mã, lại còn giữ hình tượng idol nên động tác gò bó, nhưng những con cá hoang dã nào quan tâm đến hình tượng của cậu ta, "vèo" một cái đã bơi ra xa tít.

Nước sông lạnh, Phùng Túc Túc là con gái nên nhanh chóng cảm thấy khó chịu.

Mà Trịnh Ca thì vô dụng của vô dụng, còn không bằng Lý Gia Bác, cộng thêm vết thương cũ ở mắt cá chân đau âm ỉ nên cũng là một gánh nặng.

Đây mới là chân dung thật sự của ‘Minh tinh dũng cảm tiến lên’, các khách mời trước đây gặp phải tình cảnh khó khăn này là chuyện rất bình thường, tuyệt đối không giống như Thẩm Liên!

Tổ đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, xem ra không phải vấn đề của họ, mà là vấn đề của Thẩm Liên. ( truyện trên app T Y T )

Chu Oánh Ngọc tìm được ba loại hoa dại đủ màu sắc, cài vào vòng hoa, đội lên trông khá đẹp mắt.

[Đột nhiên tôi phát hiện Oánh Ngọc rất hợp với kiểu nữ chính phong cách đồng quê đấy.]

[Trước đó có người nói cô ấy quê mùa, tôi không thấy vậy, rõ ràng ngũ quan cô ấy rất sáng sủa mà.]

Con đường đến đích còn dài nhưng có người bầu bạn nên tâm trạng đã thoải mái hơn, lúc hoàng hôn xuống, họ đã tìm được chỗ ngồi xuống.

Trò chuyện thêm một lúc, Thẩm Liên lấy cá ra, chia cho Chu Oánh Ngọc mỗi người một con.

Có lẽ là do cá hoang dã, cộng thêm mùi thơm của lá cây hòa quyện với đất, Chu Oánh Ngọc cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Ăn được một nửa thì Triệu Lâm và Phương Khoa cũng đến, hai người khom lưng như ông cụ tám mươi tuổi, mỗi người chống một cây gậy thở hổn hển, cả người lấm lem.

Nhìn thấy cá trên tay Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc, họ lập tức đứng hình.

Phương Khoa nuốt nước miếng.

Thẩm Liên nhắc nhở: "Xác nhận hoàn thành đi."

Triệu Lâm loạng choạng bước lên, xác nhận với nhân viên công tác.

"Xác nhận xong thì không còn là đối thủ cạnh tranh nữa." Thẩm Liên đưa nửa con cá còn lại ra, cùng với hơn nửa chai nước: "Ăn không?"

"Bố ơi!" Phương Khoa trực tiếp quỳ trượt xuống nhận lấy, động tác vô cùng lưu loát khiến tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Chu Oánh Ngọc cũng chia nửa con cá còn lại của mình cho Triệu Lâm: "Anh Triệu, nhanh lên nhanh lên."

Phương Khoa vừa uống nước vừa ăn cá, hốc mắt bỗng đỏ hoe.

[Ha ha ha ha ha! Chụp màn hình rồi!]

[Cười chết mất, xem họ đã hành hạ con nhà người ta thành ra cái gì kìa.]

[Nói ra, Thẩm Liên cũng rất tốt bụng.]

[Hê hê, chó Thẩm định mua chuộc lòng người đấy à? Thế tại sao lại đưa hết cho Phương Khoa? Bên Trịnh Ca còn chưa tới đâu.]

Thời gian trước Trịnh Ca dìm Thẩm Liên nên mới nổi tiếng, lấy được khá nhiều tài nguyên, sao có thể không đắc tội người khác? Cộng thêm biểu hiện của cậu ta bình thường, fan lại kiêu căng phách lối, đương nhiên sẽ có nhiều người ngứa mắt.

[Fan Trịnh Ca, tôi nhịn các người lâu rồi! Các người bị điên à? Cá với nước đều là Thẩm Liên tự kiếm được, cậu ấy muốn cho ai thì cho, Trịnh Ca là thái tử hả? Nhất định phải để dành cho cậu ta à?]

[Tôi thích câu của bạn, nhớ tắt tin nhắn riêng nhé, fan Trịnh Ca chính là vậy, bất cứ thứ gì tốt đều phải là của anh nhà họ ~]

[Cậy mình bò lên giường Chu Đường Tư mà có được tài nguyên, thật sự tưởng mình ghê gớm lắm đấy à.]

[Tôi muốn nói từ lâu rồi, Chu Đường Tư là doanh nhân mà suốt ngày lượn lờ trong giới giải trí làm gì? Nếu muốn debut thật thì nhanh lên, không thì qua thêm hai năm nữa là thành dưa héo đấy, hai người cứ như đang diễn phim tình cảm suốt ngày vậy, cái gì fan CP cũng nuốt trôi được tuốt.]

Khu bình luận lại tiếp tục diễn ra cuộc chiến giữa fan và antifan, nhưng người mắng Thẩm Liên rất ít.

Phải công nhận là biểu hiện của Thẩm Liên trong tập này thực sự rất xuất sắc.

Chờ thêm gần một tiếng nữa, trời đã tối hẳn, bên Trịnh Ca mới chậm chạp đến nơi.

Không bắt được mười cân cá theo kế hoạch ban đầu thì ekip chương trình giảm xuống cho họ còn sáu cân, coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Trịnh Ca ngồi phịch xuống đất, quần áo và chân đều dính bùn đất, kiểu tóc được tạo kiểu tỉ mỉ cũng rối tung rồi xẹp xuống lộ ra khuyết điểm của dáng đầu, cả người uể oải khiến khí chất sạch sẽ lúc trước bị nhạt nhòa, lập tức không còn điểm nào hấp dẫn nữa.

Nghe thấy tiếng ồn ào, Trịnh Ca ngẩng đầu lên liền thấy Thẩm Liên đang ngửa mặt cười lớn, mày rậm mắt sáng.

Bàn tay đặt bên hông của Trịnh Ca vô thức nắm chặt.

Cậu ta nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Liên, người này đứng trong ánh sáng, xung quanh toàn là lời khen ngợi dành cho cậu.

Buổi livestream kết thúc sau khi các khách mời đều gửi lời cảm ơn.

Lượt view đã phá kỷ lục mới, còn các chủ đề thảo luận đang lan tràn trên mạng xã hội, quả nhiên là Thẩm Liên đã khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, nhưng không phải theo cách bia đỡ đạn.

Xuống núi lên xe, trợ lý Giang Dữu lập tức đưa nước ấm tới: "Anh Thẩm, hôm nay anh ngầu bá cháy!"

"Được." Thẩm Liên nhắm mắt nghỉ ngơi: "Vậy thì mau đưa anh Thẩm ngầu bá cháy của em về nhà đi, mệt chết rồi."

Giang Dụ hơi tò mò tại sao Thẩm Liên lại sống ở khu nhà giàu đắt đỏ này, nhưng dù sao cũng mới vào nghề, theo nguyên tắc nói ít sai ít nên không dám hỏi nhiều.

Xuống xe, Thẩm Liên vịn cửa xe nói: "Có việc anh gọi cho em, không cần túc trực cả ngày, tự chơi một lát đi."

Giang Dụ kích động: "Rõ!"

Cửa vừa mở, dì Phân đã chạy ra từ trong bếp: "Tiểu Thẩm về rồi à?"

"Vâng." Thẩm Liên uể oải đáp: "Dì Phân, con muốn ăn cá dưa cải bắp."

"Bây giờ dì làm cho con ngay!"

"Kẹt" một tiếng, có người bước ra khỏi phòng sách.

Thẩm Liên ngẩng đầu, thấy Sở Dịch Lan mặc bộ đồ ở nhà màu xám đậm đứng ở đầu cầu thang, người đàn ông đút một tay vào túi quần, đẹp trai không thể tả.

Tim Thẩm Liên đập thình thịch, dưới ánh đèn, ánh mắt cậu vô cùng trong sáng dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại hơn: "Sở gia."

Sở Dịch Lan không nói gì, đầu ngón tay khẽ miết ở nơi Thẩm Liên không nhìn thấy.

Thẩm Liên lại hỏi: "Có nhớ em không?"

Cậu mạnh dạn thể hiện tình yêu, bất cứ lúc nào.

Sở Dịch Lan: "...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play