Một tuần trước Tết, Sở Dịch Lan nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy thì anh hơi trầm ngâm một lúc. Thẩm Liên để ý thấy vậy thì đặt sách xuống bên cạnh, bước tới gần: “Anh sao vậy?”
Sở Dịch Lan vòng tay ôm lấy eo cậu, ngón tay cái cách lớp áo nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nhạy cảm của Thẩm Liên. Không ngứa, mà lại thấy rất dễ chịu.
Người đàn ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng coi như là… một người thân.”
Từ “người thân” vốn rất xa lạ đối với Sở Dịch Lan, nhưng đối phương đúng là con cháu của em trai ông ngoại anh. Theo vai vế thì Sở Dịch Lan phải gọi người đấy một tiếng “cậu”, thế nhưng đã bảy, tám năm, anh cũng chưa từng gọi một tiếng. Hiếm lắm mới gặp nhau một lần thì anh cũng chỉ gọi là “ngài Minh”.
Không phải vì lý do gì khác. Năm đó, Sở Thường Thích ra tay tàn độc, muốn ép anh đến đường cùng mà cũng không thấy người này nhảy ra giúp đỡ gì. Tất nhiên, khi gặp nạn ai cũng muốn tự bảo vệ mình, điều này có thể hiểu được. Nhưng nếu đã như vậy thì đừng mong Sở Dịch Lan phải chịu ơn huệ gì.
Trước khi qua đời, ông ngoại đã dặn dò Sở Dịch Lan: “Có thể quản thì quản, không muốn quản thì thôi.”
Sau này khi Sở Dịch Lan quay lại nắm quyền Hanh Thái thì lại có mấy người muốn bám vào mối quan hệ với ông ngoại để cầu xin anh giúp đỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT