Khu dân cư Hạnh Phúc là một khu chung cư cũ kỹ, còn tồi tàn hơn cả nơi Lăng Tự đang thuê.

Bức tường bên ngoài đã loang lổ, bong tróc để lộ ra những viên gạch đỏ. Chỉ có cây trường xuân vẫn cố gắng leo trên tường, dần dần phủ kín toàn bộ mặt tường, như thể muốn nuốt chửng cả tòa nhà.

Nơi này hầu như không còn ai ở, chỉ có một số người vô gia cư lấy đây làm chỗ trú chân tạm thời.

Lăng Tự lúc này đang đứng trước tòa nhà số 2 mà cuộc gọi đã nhắc đến. Càng tiến gần, cô càng cảm nhận được sự ác ý dày đặc, chứng tỏ quỷ vật đã thật sự xâm chiếm nơi này.

Thiển Phong vẫn quyết định đi theo. Anh rùng mình nhìn quanh, cảm giác từng luồng khí lạnh xuyên thấu vào cơ thể, nhớ lại lời Lăng Tự đã nói, trong lòng không khỏi bất an: “Lăng Tự, vừa nãy cô nói… 'thích' là có ý gì?”

Khi cậu hỏi, Lăng Tự đã bước vào tòa nhà số 2. Bên trong cũng cũ kỹ không kém bên ngoài, tường sơn xám trắng loang lổ vết nước đọng đã lâu năm. Trên tường dán chi chít những mẩu quảng cáo nhỏ, dày đặc đến mức che lấp cả bề mặt tường.

"'Thích' chỉ là thích thôi, không có ý gì cả." Lăng Tự trả lời rồi nói tiếp: “Tôi nhớ năng lực của anh là… cánh tay biến thành lưỡi dao?”

“Đúng vậy.”

Thiển Phong duỗi tay phải ra, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cánh tay phải của anh biến thành một lưỡi dao sáng loáng, sắc bén đến mức có thể dễ dàng chém bay đầu một quỷ vật.

Anh cau mày: “Năng lực của tôi khá yếu, vì thế tôi không thích đi tuần tra chút nào.”

“Chút nữa có thể sẽ phải nhờ vào cô đấy.”

Lăng Tự mới đến chưa lâu, Thiển Phong vẫn chưa biết năng lực của cô là gì, nhưng anh đoán nếu Lăng Tự dám chủ động vào vùng quỷ, năng lực chắc hẳn phải rất mạnh.

Lăng Tự im lặng một lúc rồi nhìn anh: “Tôi thì không đáng tin lắm.”

“Hả? Ý cô là sao?”

Lăng Tự không trả lời, chỉ khẽ động ý niệm. Một chiếc bảng đen nhỏ xuất hiện trước mặt cô, trên đó dần hiện lên từng dòng chữ.

[Quy tắc của Học sinh Ba tốt]

1. Kỹ năng: [Kết thúc kỳ nghỉ, quay lại trường đúng giờ]

Sau khi phá giải quỷ vực, có thể đưa quỷ vật nhập học.

2. Kỹ năng: [Đến giờ nghỉ trưa rồi]

Xoa đầu quỷ vật và hát bài đồng dao có thể khiến quỷ vật chìm vào giấc ngủ. Quỷ vật càng mạnh, thời gian ngủ càng ngắn.

3. Kỹ năng: [Phải nghe lời thầy cô nói]

Dùng lời nói dối để lừa quỷ vật. Lời nói dối càng logic, càng dễ thành công. Sau mỗi lần nói dối, nhất định phải nói với quỷ vật: “Đợi đến khi lớn lên, em sẽ hiểu cô nói đúng.”

Đây chính là năng lực [Quy tắc của Học sinh Ba tốt] của cô. Cũng vì năng lực này mà cô từng mở một ngôi trường chuyên để phong ấn quỷ vật.

Nhưng cô không hiểu tại sao sau khi tỉnh dậy, năng lực của mình chỉ còn lại ba kỹ năng, và không cái nào mang tính tấn công.

“Năng lực của tôi hiện tại không có khả năng tấn công.”

Lòng Thiển Phong chùng xuống một nửa. Anh bắt đầu hối hận vì đã theo Lăng Tự đến đây: “Vậy cô nghĩ chúng ta còn sống mà ra khỏi đây không?”

Lăng Tự vẫn không trả lời, chỉ khựng lại, đứng bên cạnh anh.

“Đến rồi.”

Thiển Phong ngẩng đầu lên. Trước mặt anh là một cánh cửa sắt màu đỏ, trên đó có dán biển số phòng — 301.

“Quỷ vực này thuộc dạng tuần hoàn, lát nữa cố gắng đừng hành động bừa bãi.”

Đứng trước cửa phòng 301, Lăng Tự cẩn thận căn dặn Thiển Phong.

Tuần hoàn?

Thiển Phong gãi đầu. Đã tham gia Liên minh Dị năng giả hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe đến khái niệm này.

Còn chưa kịp hỏi thêm, Lăng Tự đã thử kéo tay nắm cửa. Cửa không khóa, cô nhẹ nhàng nhấn xuống và đẩy cửa ra.

Cánh cửa sắt cũ kỹ không biết đã bao năm không được mở, rơi xuống từng mảng bụi, phát ra âm thanh “két… két…” chói tai, vang vọng khắp hành lang vắng lặng, nghe thật đáng sợ.

Lăng Tự chỉ mở hé nửa cánh cửa. Bên ngoài rõ ràng là ban ngày, nhưng bên trong lại tối om, chẳng thể nhìn rõ gì.

Có khả năng quỷ vật đang ẩn nấp bên trong, chờ bọn họ rơi vào bẫy. Để tránh bị tập kích, Lăng Tự và Thiển Phong dán sát vào tường, từ từ bước vào phòng với tốc độ chậm nhất có thể.

Không có chút gió nào trong nhà, nhưng cánh cửa sau lưng họ lại tự động đóng sầm lại với tiếng “rầm”.

Hai người không bận tâm đến chuyện đó vì vừa bước vào, họ đã nghe thấy tiếng khóc.

Không phải tiếng nức nở nhỏ nhẹ, mà là tiếng gào thét dữ dội của một đứa trẻ sơ sinh.

“Oa… oa… oa…”

Tiếng khóc vang dội khắp căn phòng, inh ỏi như chuông báo thức buổi sáng thúc giục người tỉnh dậy. Điều kỳ lạ là khi đứng ngoài cửa, họ không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Cả hai cố gắng xác định nguồn phát ra tiếng khóc, đứng ở lối vào quan sát toàn bộ căn nhà.

Ánh sáng trong phòng rất kém, cửa sổ bị rèm dày che kín, chỉ có vài tia sáng le lói xuyên qua.

Căn nhà có kết cấu ba phòng ngủ và hai phòng khách. Phía bên trái là phòng khách, bên phải là phòng ăn và bếp. Đối diện lối vào là một hành lang nhỏ với ba cánh cửa đóng kín hai bên và một nhà vệ sinh chung ở cuối hành lang.

Nội thất và đồ trang trí trong nhà mang phong cách cổ điển rõ rệt: tường sơn trắng, gạch lát màu vàng nhạt, đồ gỗ màu đỏ sậm, đèn chùm pha lê. Thậm chí trên bức tường sau ghế sofa còn treo một bức thêu chữ thập lớn với dòng chữ “Gia hòa vạn sự hưng”.

Nhìn lướt qua, không thấy ai trong nhà, thậm chí không có lấy một chiếc nôi trẻ em. Nhưng tiếng khóc vẫn tiếp tục vang lên không ngừng.

“Oa… oa… oa…”

Nghe lâu khiến người ta có cảm giác như trong não mình có một đứa bé đang ký sinh, liên tục khóc thét, khiến thần kinh mình suy kiệt. Và người ta sẽ chỉ muốn dùng một cây gậy dài đâm thủng màng nhĩ, sau đó giết chết đứa bé đang ký sinh trong đầu để thế giới được yên tĩnh.

Đứng trong nhà vài phút, Thiển Phong không chịu nổi nữa, bắt đầu ngoáy tai: “Tiếng này rốt cuộc phát ra từ đâu vậy?”

Lăng Tự cũng cảm thấy khó chịu. Ở trong môi trường nhiễu âm quá lâu sẽ gây tổn thương tinh thần, và tiếng khóc này rõ ràng là một dạng tấn công từ quỷ vực.

"Cố gắng phớt lờ tiếng khóc, tập trung tìm kiếm vật trung gian." Lăng Tự nói khẽ.

Quỷ vật cần dựa vào sinh vật sống làm vật trung gian, mượn oán niệm để tạo ra quỷ vực. Cách phá giải quỷ vực mà Dị năng giả thường áp dụng là tìm ra vật trung gian và hóa giải oán niệm.

Đây là bài học đầu tiên mà mọi Dị năng giả phải học khi gia nhập Liên minh. Thiển Phong khẽ gật đầu: “Được.”

Mặc dù căn phòng không có ai, nhưng có lẽ sẽ tìm được manh mối về vật trung gian.

Cả hai cố gắng không để ý đến tiếng khóc, bắt đầu lục soát phòng khách.

Phòng khách được bài trí như một gia đình bình thường: ghế sofa, bàn trà, tivi và tủ tivi.

Thiển Phong lục tìm trên ghế sofa, còn Lăng Tự kiểm tra tủ tivi.

“Lăng Tự, cô nghĩ liệu vật trung gian có phải là một đứa bé không? Tiếng khóc này ồn ào quá…”

Lăng Tự cúi đầu, mở hết các ngăn kéo tủ tivi: “Chưa đủ manh mối, tôi cũng không chắc.”

Quỷ vật ở đây là học sinh cũ của cô, nhưng rõ ràng nó đã tìm được vật trung gian mới, tạo ra một quỷ vực hoàn toàn khác. Vì vậy, nơi này với cô cũng đầy bí ẩn.

Cô lục tung ngăn kéo, chỉ tìm thấy điều khiển tivi, vài viên pin, một đoạn dây HDMI và một đống đồ chơi xếp hình của trẻ con.

Không có gì có giá trị.

Cô ngẩng đầu lên: “Tôi không tìm thấy gì. Còn anh…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play