Anh ta tên là Thiển Phong, là người hướng nội, hơi sợ giao tiếp. Khi thấy Lăng Tự đến, anh chỉ gật đầu và mỉm cười, nhưng tính cách nhút nhát của anh lại hoàn toàn trái ngược với mái tóc nhuộm vàng rực rỡ.

Lăng Tự vừa ngồi xuống, An Linh đã chạy đến bên cô, khuôn mặt đầy phấn khích.

“Ngồi mãi trong văn phòng thật nhàm chán! Em cũng muốn đi tuần với Cục trưởng Lộ!”

Lộ Cục trưởng mà An Linh nhắc đến là Lộ Tri Tùy, người đứng đầu Chi nhánh số Năm.

Tuy nhiên, từ khi Lăng Tự vào làm, cô chưa từng gặp qua vị cục trưởng này, vì ông chưa bao giờ đến văn phòng.

“Đi tuần nguy hiểm lắm,” Thiển Phong chống tay lên cằm, trông rất uể oải. “Anh thì thà ở đây ngồi điều hòa còn hơn.”

“Đó là vì anh từng đi rồi. Em thì chưa được đi với Lộ Cục trưởng lần nào!” An Linh phấn khích nói. “Trong Quỷ Vực chắc chắn rất thú vị!”

“Không hề thú vị chút nào,” Lăng Tự đáp, ánh mắt nhìn xa xăm. “Thực ra… rất nhàm chán.”

Hồi tưởng lại những trải nghiệm của mình ở kiếp trước, Lăng Tự chỉ thấy đó là những chuỗi ngày giết chóc liên tục, đến mức cô chẳng còn cảm xúc khi đối mặt với bất kỳ quỷ vật nào nữa.

Nghe cô mô tả Quỷ Vực là “nhàm chán”, An Linh và Thiển Phong đều ngạc nhiên.

“Chị từng vào Quỷ Vực rồi ạ?” An Linh tò mò hỏi.

“Ừ, từ rất lâu rồi.”

An Linh càng thêm phấn khích, vây quanh Lăng Tựu và liên tục đặt câu hỏi.

“Lâu là bao lâu? Chị kể cho em nghe đi! Bên trong Quỷ Vực thế nào? Quỷ vật trông có đáng sợ không?”

Lăng Tự chưa biết trả lời thế nào thì đúng lúc này, một âm thanh báo hiệu cuộc gọi vang lên, phá vỡ cuộc trò chuyện của ba người.

Âm báo phát ra từ chiếc đồng hồ điện tử trên tay Thiển Phong – thiết bị liên lạc chính trong thời đại này, tương tự như điện thoại thông minh trước đây nhưng tiên tiến hơn rất nhiều.

Thiển Phong liếc nhìn màn hình hiển thị số lạ. “Cuộc gọi rác à?”

Anh định ngắt cuộc gọi thì Lăng Tự lập tức ngăn lại.

“Khoan đã, kết nối đi, bật chia sẻ âm thanh lên.”

Thấy vẻ nghiêm túc của cô, Thiển Phong do dự nhưng vẫn làm theo.

Anh vuốt nhẹ màn hình, ngay lập tức một màn hình ảo hiện ra trước mặt ba người. Sau vài tiếng rè rè, một tiếng hét thất thanh vang lên từ đầu dây bên kia.

Đó là tiếng thét vô cùng hoảng loạn của một người phụ nữ.

“Alô, người nhà tôi dạo này rất kỳ lạ… tôi nghĩ họ muốn giết tôi! Xin hãy đến ngay… địa chỉ là Tòa 2, phòng 301, Khu dân cư Hạnh Phúc...”

Giọng nói của người phụ nữ nhanh đến mức khó nghe, khiến Thiển Phong chưa kịp phản ứng. Cô ta tiếp tục lặp đi lặp lại đầy hoảng loạn:

“Xin hãy cứu tôi, cứu tôi với… Anh ta đến rồi! Anh ta đến rồi! Anh ta sẽ giết tôi! Anh ta sẽ giết tôi!”

Âm lượng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng gần như là tiếng hét điên cuồng vang vọng khắp văn phòng.

Đột ngột, cuộc gọi kết thúc, để lại một bầu không khí nặng nề.

“Có lẽ chỉ là trò đùa thôi…” An Linh cười gượng nhưng giọng run rẩy.

Lăng Tự nghiêm giọng: “Không, đó là quỷ vật.”

Ngay từ lúc cuộc gọi vang lên, cô đã cảm nhận được luồng khí lạnh thấu xương. Cô biết chắc chắn đầu dây bên kia không phải con người mà là một quỷ vật – thậm chí còn là một quỷ vật quen thuộc, từng bị cô giam giữ trong trường học.

“Quỷ vật… biết gọi điện sao?” An Linh lùi lại vài bước, không giấu được sự sợ hãi.

Lăng Tự gật đầu: “Còn biết gọi đồ ăn nữa.”

An Linh và Thiển Phong nhìn nhau, ngỡ ngàng trước câu nói của cô.

Không để ý đến sự bối rối của họ, Lăng Tự hỏi: “An Linh, em biết Khu dân cư Hạnh Phúc ở đâu không?”

An Linh run rẩy tra cứu trên chiếc đồng hồ điện tử. Lần đầu tiên đối mặt với quỷ vật, dù chỉ qua điện thoại, cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Từ giờ trở đi, cô sẽ không bao giờ dám nói mấy câu như "Quỷ vực thật thú vị" nữa.

“Trong khu vực thứ năm,  địa chỉ là….”

“Nghĩa là nó nằm ngay trong khu an toàn sao?” 

Lại thêm một quỷ vật xâm nhập vào khu vực sinh tồn.

Lăng Tự thầm cảm thấy tình hình không ổn. Khu an toàn có thể ngăn chặn quỷ vật tấn công từ bên ngoài, nhưng nếu quỷ vật xuất hiện bên trong, để lâu dài chắc chắn cả khu sẽ sụp đổ.

An Linh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mặt trắng bệch: “Tôi nhớ hôm nay người của phân nhánh số năm không tuần tra khu vực đó...”

Cô nhìn Lăng Tự: “Tôi sẽ lập tức báo cho Cục trưởng Lộ cử người qua đó?”

Dù Lăng Tự đến đây sau cô, An Linh lại không hiểu sao có cảm giác tin tưởng Lăng Tự một cách kỳ lạ.

Lăng Tự tính toán khoảng cách trong đầu: “Không kịp đâu.”

Xuất phát từ phân cục sẽ nhanh hơn.

“Hai người báo cáo chuyện này với Cục trưởng Lộ đi.”

Nói xong, cô lập tức quay người chạy ra ngoài phân cục.

Thiển Phong nhìn bóng dáng Lăng Tự chạy khỏi phân cục số năm, sững sờ một lúc rồi vội vã đuổi theo: “Cô định đi đâu?”

"Đến Khu dân cư Hạnh Phúc." Lăng Tự trả lời.

“Đi một mình vào quỷ vực nguy hiểm lắm!”

Thiển Phong quay lại nhìn, An Linh mới đến được một tháng, hoàn toàn không có khái niệm gì về quỷ vực.

Rõ ràng cô ấy bị cú điện thoại dọa cho hồn bay phách lạc, vẫn đứng đó thần trí mơ hồ.

Thiển Phong cắn răng: “Tôi sẽ đi cùng cô!”

Lăng Tự nhìn Thiển Phong một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mái tóc vàng của anh: “Tốt nhất là anh đừng đi.”

Thiển Phong khó hiểu: “Sao vậy?”

"Quỷ vật này tôi quen, nó thích yêu sớm trong trường học," ánh mắt Lăng Tự trở nên phức tạp, “đặc biệt thích người có tóc vàng.”

“Tôi nghĩ… nó sẽ thích anh đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play