Quý Bình Lương không đồng ý, “Em đừng mai mối linh tinh, Tiểu Hàn kết hôn lần hai là muốn tìm một người phụ nữ có thể sống qua ngày, cháu gái em không thích hợp, sau khi kết hôn, hai nhà đều sẽ trách em đấy, phía anh vẫn cảm thấy đồng chí Tô thích hợp hơn.”

Kiều Cửu Hương liếc trắng mắt với chồng, “Anh đừng để ý việc của em, em đã tính toán kỹ rồi, chờ Lan Lan theo quân đến viện người nhà, em có thể giúp con bé chăm sóc hai đứa nhỏ của Hàn gia kia, không ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng nhỏ bọn họ.”

“Lại nói bên Tô Anh, người mà em giới thiệu cho cô ta là bộ trưởng Đinh, bộ trưởng bộ hậu cần, vợ chết chín năm cũng không tìm người thứ hai, là một người đàn ông tình thâm nghĩa trọng, rõ ràng hời cho Tô Anh rồi.”

Đinh Sùng ba mươi chín tuổi, kết hôn sớm, sinh con cũng sớm, vợ mất lớn hơn chú ta năm tuổi, lúc gả cho lão Đinh còn mang theo một cô con gái sáu tuổi tới.

Sau khi kết hôn, hai người lại sinh thêm một đứa con trai, hiện tại con trai của lão Đinh đã sắp đến tuổi kết hôn.

Quý Bình Lương không nói gì, “Em có vấn đề à, Đinh Sùng với Tô Anh kém nhau mười mấy tuổi, Tô Anh tìm chồng chứ không phải tìm cha!”

“Hơn nữa con gái riêng của lão Đinh, còn là bạn học đại học của chồng Tô Anh, chính là bởi vì quan hệ với cô con gái riêng đó, dì cô ta chạy đến bến tàu nói lung tung, khiến Tô Anh bị kích thích, nhồi máu cơ tim hôn mê rơi vào tay bọn buôn người, mới khiến Tô An nảy sinh ý định ly hôn trong đầu, em bảo Tô Anh ghép đôi với lão Đinh, muốn ghê tởm ai đây?”

Kiều Cửu Hương nói, “Chính là muốn ghê tởm người chồng hiện tại của Tô Anh đó.”

Quý Bình Lương: “Anh thấy kẻ cuối cùng bị ghê tởm chỉ có chính mình.”

Chú ấy mặc kệ, dù sao Hàn Cảnh Viễn tuyệt đối sẽ không lựa chọn cô cháu gái kia. Theo lời Tô Anh, tính cách lão Đinh quả thật không tệ, chỉ xem cô chọn như thế nào.

“Đồng chí Tô, tôi đã đặt cho cô một phòng rồi, cô cứ yên tâm ở đây.”

Cảnh vệ dựa theo lời khai của chủ nhiệm Kiều đưa Tô Anh và hai đứa nhỏ đến nhà khách.

Vị đồng chí nhỏ này vừa lái xe đưa người, vừa giúp đỡ ở khách sạn, tâm tư tinh khiết không mang theo tạp chất, Tô Anh chân thành cảm tạ.

“Cám ơn cậu.”

Giọng nói của cô vừa ngọt ngào thánh thót, cảnh vệ lập tức đỏ mặt.

Cao Trân Trân chỉ vào trạm xe buýt đối diện, nói: “Đối diện ngồi xe buýt số 25, đi đường tám trạm, có thể đến cơ sở nghiên cứu khoa học, đồng chí Tô có thể gọi điện thoại trước rồi mới lên xe.”

Cơ sở nghiên cứu khoa học là đơn vị trọng điểm, người bình thường không vào được, nhất là tòa nhà viện nghiên cứu, cho dù là người nhà, thì cũng phải có người bên trong đi ra đón.

Hàn Hâm Tinh nhăn nhó không chịu lên xe trở về, “Mẹ, con cũng ở đây không được sao?”

Lúc trước ở trên núi đã nói rồi, trước khi người nhà Tinh Tinh chưa tìm tới, Tô Anh sẽ làm mẹ cô bé.

Tô Anh nói: “Không phải hôm nay chú hai em muốn tới đón các em sao?”

“Vậy để chú Hai đến nhà khách đón đi.”

Hàn Hâm Tinh khó khăn lắm tìm được một người mẹ hợp tâm ý, thế nên dính vào không muốn tách ra.

Tô Anh ôm Hàn Hâm Tinh đến hàng ghế sau xe, nói: “Lát nữa chị sẽ đi căn cứ nghiên cứu khoa học tìm ba Xán Xán, em và anh trai về nhà chú Quý chờ chú hai nhé.”

Hàn Kinh Thần ở bên kia xe, nhỏ giọng hỏi Cố Tri Nam, “Có phải Dì Tô muốn ly hôn với anh trai cậu không?”

Cố Tri Nam trong lòng khó chịu, “Là sao?”

“Vậy sau này cậu ở cùng anh trai, hay là đi với dì Tô?”

“Tớ không biết.”

Cố Tri Nam thật sự không biết, theo lý thuyết cậu bé nên đi theo anh trai, nhưng từ nhỏ cậu bé đã lớn lên cùng Tô Anh, cậu bé gọi cô là chị Tô Anh, còn có Xán Xán không gọi cậu bé là chú, mà là cậu.

Tuy rằng trên huyết thống có quan hệ thân thiết với anh trai, nhưng về mặt tình cảm sẽ nghiêng về chị Tô Anh và Xán Xán hơn.

Hàn Kinh Thần thở dài, tỏ vẻ người lớn vỗ vỗ bả vai Cố Tri Nam, hai người cùng nhau rơi vào tay bọn buôn người, cũng coi như là anh em hoạn nạn có chung.

“Người anh em à, tớ sẽ không quên cậu đâu, chờ cậu được dàn xếp ổn thỏa ở căn cứ nghiên cứu khoa học, thì nhớ qua nhà tìm tớ chơi nữa nhé, sau này tớ sẽ theo chú hai ở trên đảo.”

Cố Tri Nam càng khó qua.

Tô Anh hỏi Cố Tri Nam, “Còn nhớ số điện thoại của đơn vị anh trai em không?”

Cố Tri Nam gật đầu, chị Tô Anh mất trí nhớ không còn nhớ rõ gì cả, đến căn cứ có lẽ cũng không nhớ rõ anh trai trông như thế nào.

Thật ra cậu bé cũng không nhớ rõ, trước đó chỉ từng xem ảnh anh trai trước khi ra nước ngoài.

Cậu bé ghi lại số điện thoại của đơn vị anh trai mình.

Tô Anh dùng điện thoại của nhà khách gọi tới, không đợi nhân viên bên kia gọi người, chỉ nói cô là người nhà Cố Thành Phong, nửa giờ sau đến căn cứ, phiền hãy thông báo cho Cố Thành Phong ra đón một chút.

“Đến cơ sở nghiên cứu khoa học hết ba đồng.”

Chị gái nhân viên bán vé canh giữ cửa xe, hỏi rõ điểm đến, bảo Tô Anh mua vé.

Tô Anh lên xe buýt mới phát hiện mình lại xảy ra vấn đề rồi, trên người cô không có tiền.

Dị thế lấy vật đổi vật, nơi này không giống thế, ở đây có đồng tiền chung, đến thế giới này mới một ngày cô còn không quen lắm.

Cô bị bắt cóc một lần, tiền tài trên người bị cướp hết, giấy chứng nhận ở khách sạn và tiền đều là cậu cảnh vệ giao nộp, giờ phút này trên người cô không có một xu nào.

Tô Anh xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không có tiền, không đi xe nữa.”

Đang chuẩn bị xuống xe, một đồng chí mặc quân phục ở phía sau sải bước đi tới trước, mua vé cho Tô Anh.

Tô Anh ngửa đầu nhìn, người đàn ông hai mươi lăm sáu tuổi, khuôn mặt tuấn tú, dáng người rắn chắc, chiều cao ít nhất cỡ một mét tám, chính khí lẫm liệt, đây là khí phách chỉ sau khi bộ đội rèn luyện mới có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play