Hôm qua xảy ra động đất kia, bộ đội phái ra đội tìm kiếm cứu nạn, từ nhà rừng trên núi, cứu về bốn đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc và Tô Anh mất trí nhớ.
Mấy đứa nhỏ đầu óc nhanh nhẹn, còn nói chuyện bị bọn buôn người bắt cóc cho công an biết.
Hàn Kinh Thần và em gái là bị người quen và bọn buôn người hợp tác đánh thuốc mê mang đi, hiện đã bị bắt.
Chú hai Hàn Cảnh Viễn bọn họ đang làm thủ tục ly hôn, sau này cũng sẽ chuyển đến Nam Đảo.
Mà Tô Anh mang theo em trai và con gái, đến cơ sở nghiên cứu khoa học trên đảo tìm người chồng Cố Thành Phong đoàn tụ.
Lúc mới xuống bến tàu, có một người phụ nữ tìm tới cô, nói Cố Thành Phong có một mối tình đầu cùng chí hướng, muốn Tô Anh thành toàn cho bọn họ.
Tô Anh bị bệnh tim bẩm sinh, tức giận công tâm ngất đi, bị bọn buôn người tìm được cơ hội, dùng cớ đưa đến bệnh viện, ở bến tàu đưa Tô Anh và hai đứa nhỏ đi.
May mắn là tất cả đã được cứu.
Quý Bình Lương bảo Tô Anh không có chỗ để đi mang theo mấy đứa nhỏ, tạm thời ở nhà.
Vì tránh hiềm nghi, Quý Bình Lương chuyển đến ký túc xá bộ đội, sau đó liên lạc với bộ đội của Hàn Cảnh Viễn, nhận được câu trả lời xác thực, nói Hàn Cảnh Viễn có sẵn lệnh điều, đoán chừng hôm nay có thể đến Nam Đảo đón đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ Hàn gia đã giải quyết xong, bên Tô Anh rất phiền phức.
Bởi vì Tô Anh đã quyết định ly hôn với người chồng Cố Thành Phong.
Kiều Cửu Hương đưa cho chồng khăn ướt, bảo chú ấy lau mồ hôi.
“Cảnh vệ đưa Tô Anh đến nhà khách, Tiểu Thần và Tinh Tinh muốn tiễn bọn họ cho nên cũng đi theo, lát nữa cảnh vệ sẽ dẫn hai đứa nhỏ trở về.”
Quý Bình Lương nghe Tô Anh ở nhà khách, lập tức sửng sốt.
Bọn buôn người bắt được, bưu kiện của Tô Anh tìm về, nhưng chỉ có quần áo cùng giấy tờ tùy thân, tiền tài phiếu lương thực bị cướp sạch, bọn buôn người cắn chặt nói tiền bị đồng bọn lấy đi, trước mắt đồng bọn của bọn buôn người vẫn đang bị truy nã.
Mà Tô Anh thân không xu dính túi, lấy cái gì ở nhà khách, không có tiền, không có phiếu thì ăn cơm thế nào?
“Sao phải ở nhà khách, có phải em nói cái gì khó nghe đúng không?”
“Không có, là Tô Anh không muốn làm phiền chúng ta, kiên trì muốn đi ra ngoài ở nhà khách, cho nên em mới bảo cảnh vệ đưa cô ta đi.”
Quý Bình Lương trong lòng nóng nảy, nếu không phải Tô Anh vừa vặn tỉnh lại trong trận động đất, kịp thời kéo bốn đứa nhỏ ra khỏi đống đổ nát, bốn đứa nhỏ kia sẽ gặp nguy hiểm.
Cái khác không nói, hai đứa nhỏ Hàn gia là mạng của ông cụ Hàn, mất tích một tuần, ông cụ đổ bệnh nguy kịch hai lần.
Nếu không phải kịp thời gọi điện thoại đến bệnh viện nói với ông cụ rằng đã tìm được đứa nhỏ, thì có lẽ ông cụ thật sự không cứu được.
“Cô ấy mới được cứu khỏi tay bọn buôn người, có tiền ở nhà khách?”
“Vậy nhất định phải để cảnh vệ giúp cô dàn xếp ổn thỏa.”
Kiều Cửu Hương chuyển đề tài, “Đúng rồi, Tô Anh hỏi em có biện pháp nào có thể ở lại Nam Đảo không.”
Tô Anh không phải người địa phương, vốn định cư với chồng là có thể ở lại, nhưng cô muốn ly hôn, trừ phi cô có một công việc chính thức, nếu không không có biện pháp định cư.
Không thể định cư chỉ có thể trở về quê hương, mà Tô Anh lại không muốn sau khi ly hôn lại trở về nguyên quán bị cười nhạo, hơn nữa nguyên quán cũng không còn công việc, mang theo đứa nhỏ rất khó sinh sống.
Quý Bình Lương suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn muốn giúp Tô Anh.
“Lần này có thể bắt được bọn buôn người, cứu được hài cốt của liệt sĩ bị lừa bán, đồng chí Tô đã lập công, tôi xin phép báo cáo, để chính quyền địa phương giúp Tô Anh giải quyết công việc.”
Quý Bình Lương là một quân nhân chính trực thẳng tanh, quan tâm Tô Anh, hoàn toàn là xuất phát từ cảm kích cô đã cứu cô nhi quân nhân.
Trong lòng Kiều Cửu Hương không thích người phụ nữ xinh đẹp như Tô Anh, đôi mắt đào hoa cong cong, giống như tiểu yêu tinh quyến rũ.
Hơn nữa chồng mình quan tâm quá nhiều đến Tô Anh, trong lòng thím ta không thoải mái lắm.
Thím ta vội vàng khuyên can: “Bộ đội không can thiệp vào chính sách của địa phương, bây giờ thanh niên trí thức về thành tìm việc làm nhiều lắm, anh ra mặt giúp Tô Anh đi cửa sau không thích hợp.”
Quý Bình Lương hỏi ngược lại: “Vậy em có biện pháp gì hay sao?”
Kiều Cửu Hương thật ra đã có biện pháp rồi.
“Em đã có biện pháp, giúp Tô Anh giới thiệu một đối tượng đi, cô ta lập gia đình ở Nam Đảo, có thể được vào hộ khẩu của mẹ con cô ta, Tô Anh cũng đồng ý rồi.”
Quý Bình Lương vừa nghe đây cũng là biện pháp, hơn nữa chỗ chú ấy còn có người rất được.
Hàn Cảnh Viễn vừa ly hôn, Tô Anh đang chuẩn bị ly hôn với chồng, đều mang theo hai đứa con, tình huống không khác nhau lắm.
Hơn nữa Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh là Tô Anh cứu về, rõ ràng rất Tô Anh lưu luyến, bốn đứu nhỏ ở chung còn rất hài hòa.
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn kết hôn có thể hành quân, có việc làm hay không thì không sao cả, Hàn Cảnh Viễn có cấp bậc chính doanh, một tháng một trăm lẻ một đồng trợ cấp, đủ nuôi sống một nhà sáu người.
Quý Bình Lương trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Vậy vừa lúc giới thiệu Hàn Cảnh Viễn cho Tô Anh đi, hai người bọn họ rất xứng đôi.”
Kiều Cửu Hương không vui, “Tô Anh kết hôn lần thứ hai cơ mà, làm sao xứng với doanh trưởng Hàn.”
Quý Bình Lương cũng không cảm thấy đây là một vấn đề, “Kết hôn lần hai thì sao, Hàn Cảnh Viễn cũng là kết hôn lần hai!”
“Sao giống nhau được chứ.”
Điều kiện của Hàn Cảnh Viễn tốt biết bao, cấp chính doanh hai mươi sáu tuổi, thân cao chân dài lại tuấn tú, cấp bậc trong quân khu so với chú ấy khi còn trẻ còn cao hơn, còn có năng lực hơn chú ấy nhiều.
Kiều Cửu Hương muốn giới thiệu anh cho cháu gái của nhà mẹ đẻ.
“Em chuẩn bị giới thiệu Lan Lan cho Tiểu Hàn.”