Phòng khách C9, ngón tay Tần Nghiên Bắc bất giác nắm chặt thanh đỡ trên xe lăn, anh liếc nhìn lên tấm kính phản chiếu lại khuôn mặt của mình, khuôn mặt đỏ ửng lên do vừa mới tập thể thao cũng đã dần mờ đi bớt.

Anh cố nén ý định muốn đi leo tường núi lại.

Diện tích ở khu Nam Sơn này rất rộng, bảo vệ phải lái xe đưa Vân Chức đến C9, cô tranh thủ từng giây từng phúc vội vàng đến nhấn chuông, phát hiện cửa lớn đã được mở sẵn, cô vội vàng đi vào trong. Vân Chức ngồi xuống thay giày rồi chạy đến chỗ chiếc xe lăn, cô không màng những thứ khác, trực tiếp giơ tay ra đặt lên trán Tần Nghiên Bắc.  

Đôi tay thon dài cò mang chút hơi lạnh của mùa đông từ bên ngoài vào, tiếp xúc với làn da của người đàn ông.

Vân Chức lo lắng nhìn anh: “Có vẻ như anh sốt thật rồi.”

Ngón tay của Tần Nghiên Bắc căng ra, hương thơm trên người cô đang lan tỏa, nó men theo sự ma sát của lòng bàn tay cô.

Vân Chức vô tình bắt gặp ánh mắt của anh, gáy không khỏi tê dại, sợ mình bị thái tử gia bóp chết nên lập tức buông anh ra, cô xin lỗi rồi lại lùi ra sau mấy bước.

Nhưng cô đã được học từ bà nội, đo nhiệt bằng tay rất chuẩn, thật sự là không khác biệt mấy với nhiệt kế.

Vân Chức lấy bản báo cáo y tế mới làm kiểm tra từ trong túi xách ra đưa cho Tần Nghiên Bắc: “Tần tiên sinh, anh nhìn xem, tình trạng sức khỏe của tôi mọi thứ đều bình thường, có thể...không đeo bao tay chạm vào anh được không.”

Tần Nghiên Bắc cắn chặt răng.

Chạm cũng đã chạm rồi, bây giờ mới hỏi?!

Với lại vừa gặp mặt đã đưa bảng báo cáo kết quả sức khỏe vậy là ý gì. Cô là đang nghĩ rằng cái ám hiệu muốn làm chuyện người lớn tối qua của cô sở dĩ bị anh từ chối là vì không yên tâm sức khỏe của cô, nên hôm nay mới chuẩn bị một bảng báo cáo khám tổng quát này, để nói cho anh biết có thể tiến thêm bước nữa hả?

Còn cố ý để quên lại cái máy tính bảng để có cơ hội đêm hôm đến trước cửa.

Chuỗi logic hoàn hảo mà.

Quả nhiên ở trước mặt anh, thủ đoạn của cô cũng đa dạng thật.

Vân Chức lại sờ trán mình, rồi so sánh với trán của Tần Nghiên Bắc, nhiệt độ cơ thể của anh quả thật cao hơn, cô xoay người muốn đi tìm thuốc. Tần Nghiên Bắc đương nhiên biết rõ bản thân không bị bệnh, anh gọi cô lại: “Không có thuốc hạ sốt, tôi cũng chưa bao giờ uống nó cả.”

Thế thì phiền thật, nếu như lỡ phát sốt thì không biết có dẫn đến viêm phổi hay không nữa.

Vân Chức nhớ lại lúc nhỏ khi cô bị bệnh, bà nội đều dùng rượu trắng xoa bóp lòng bàn tay cô, xoa đến khi nóng lên chảy mồ hôi. Cũng may là hôm qua nửa đêm dì Trịnh dẫn cô vào bếp giới thiệu qua trong nhà có loại rượu dùng để nấu ăn.

Cô tìm được bình rượu, lại kéo một cái ghế qua ngồi xuống trước mặt Tần Nghiên Bắc, lịch sự nói một câu ‘mạo muội rồi’. Sau đó cô cầm lấy tay anh, lật lòng bàn tay ra rồi đổ một ít rượu lên, cẩn thận xoa đều cho anh.

Hai tay của người đàn ông này gầy và mảnh khảnh, với những đốt ngón tay thon dài, sắc tay nhợt nhạt và ửng đỏ lên khi được vuốt ve và xoa bóp liên tục, cũng có những vết sẹo lớn nhỏ xuất hiện.

Không chỉ có vết sẹo do bỏng, còn có những vết sẹo trước đó nữa, anh không giống như thiếu gia xuất thân từ gia đình hào môn, mà ngược lại anh giống như sói đơn độc sinh ra và lớn lên trong rừng núi hoang dã.

Những ngón tay của Tần Nghiên Bắc thi thoảng hơi co lại, lại bị Vân Chức nhẹ nhàng tách ra, đầu ngon tay tinh xảo của cô xoa qua xoa lại cho anh.

Cô cảm nhận như mình đang ở trung tâm của cơn bão, biết rõ số phận của mình rất bấp bênh và cô có thể chọc giận Tần Nghiên Bắc bất cứ lúc nào nhưng lại không thể dừng lại được.

Lúc cô ngẩng đầu lên một lần nữa, Vân Chức ánh mắt u ám, lửa giận suýt chút nữa thiêu cháy cả khuôn mặt cô.

Cô ngại ngùng mím chặt môi, vốn định sờ lên trán anh một lần nữa để kiểm tra nhiệt độ nhưng khi tay giơ lên cô lại từ từ buông xuống. Suy cho cùng trong lòng vẫn kiêng dè anh, cô nói: “Để em đi tìm thử trong nhà coi nhiệt kế để ở đâu...”

Nói xong Vân Chức đứng dậy, đi vòng qua người Tần Nghiên Bắc, vô tình nhận thấy sự bất mãn thoáng qua của anh.

Ánh mắt chạm nhau thoáng qua, cái hừ lạnh không thể lí giải được của anh, quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn cô.

Vân Chức bất giác liên tưởng đến con mèo khó tính hay làm dỗi nhất trong phòng tranh của mình, giá trị cao nhất, là loài mèo giống thuần huyết, kiêu hãnh xinh đẹp không có đối thủ nhưng tính tình cũng xấu nhất.

Thân làm mèo mà khi muốn được người khác vuốt ve mà cũng không thể hiện ra, chỉ cứ đứng nhìn người ta bằng ánh mắt cao quý không bì nỗi.

Mà bây giờ vị thái tử gia Tần gia, người luôn đứng trên đỉnh của giới quyền quý ở Hoài Thành này lại bởi vì cô muốn đi lấy nhiệt kế mà nhếch khóe mắt lên, sắc mặt lạnh lùng khiến Vân Chức thật sự không dám nữa, cô bất giác ngồi xuống lại.

Ánh mắt cô trong veo như một viên ngọc phát sáng, nghiêm túc nhìn Tần Nghiên Bắc, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại dịu dàng hỏi.

“Tần tiên sinh, anh là...”

“Anh muốn em tiếp tục ‘sờ’ phải không.”

Vân Chức suýt nữa thì buộc miệng nói ra, sau âm thanh cuối cùng của cô trong phòng khách không khí vốn đã không mấy thân thiện mà bây giờ còn rơi xuống mức đóng băng, có những sợi dây nóng bỏng khó nói như một cơn sốt càng tăng nhiệt hơn.

Vân Chức hoảng loạn liếm môi, cô vội vàng suy nghĩ lại một lần nữa về câu nói ban nãy đó của mình.

….Câu hỏi của cô hình như khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa rồi. 

Nói không chừng là cô ăn trúng cái gì rồi, ban ngày còn luôn miệng nhắc chính mình là phải kính trọng Tần Nghiên Bắc hơn, vậy mà đến tối cô lại so sánh vị thái tử gia này với con mèo nổi tiếng cao quý, còn dùng ngữ khí mà thường ngày cô hay dỗ dành mèo ở phòng tranh để nói với anh nữa chứ.

Cái từ ‘sờ’ này, đối với động vật thì bình thường nhưng đối với người thì nghe có hơi mang ý trêu chọc.

Có cho cô mấy lá gan đi nữa cô cũng không dám trêu chọc Tần Nghiên Bắc.

Vân Chức vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, thử xoay chuyển cứu lấy mình: “Ý em là…anh có thích em dùng tay không?”

….. Không được, sao mà nghe càng kì quặc hơn vậy.

Ánh mắt sắc bén của Tần Nghiên Bắc có thể đem cô đi lăng trì luôn.

Những khe ngón tay của Vân Chức đổ mồ hôi, cô cố gắng sắp xếp lại từ ngữ rồi chân thành giải thích: “Em là muốn hỏi, so với dùng máy thì có vẻ như anh thích em dùng tay đo nhiệt cho anh hơn đúng không? Thật sự là em đo rất chính xác, nếu anh không tin thì em chứng minh cho anh xem.” 

Để chứng minh bản thân thật sự không có ý đồ xấu xa với anh, Vân Chức đã tích cực đi tìm hộp đựng thuốc, cô cầm nhiệt kế đến, sau đó thận trọng nhìn vào ánh mắt của Tần Nghiên Bắc. Nhân lúc anh vẫn chưa nổi nóng cô run rẩy đưa tay ra, lòng bàn tay trắng sáng lại đặt lên trán anh một lần nữa.

Tần Nghiên Bắc tự cảm thấy anh đã nhẫn nại với Vân Chức đến cực điểm rồi, anh nhìn thấy năm ngón tay thon dài bắt mắt của cô lại đưa ra, anh nắm chặt thanh gác của chiếc xe lăn rồi nghiêng đầu muốn tránh đi.

Vân Chức không có chuẩn bị, khi anh làm động tác này theo một phản xạ cô nghĩ rằng bản thân đã làm không tốt nên sắp bị đánh, bản năng run lên, bàn tay định chạm lên trán anh lại trượt xuống dưới một chút, không nghiêng không lệch chạm vào đôi môi anh.

Sự tiếp xúc mềm mại, ban đầu vốn rất lạnh nhưng sau khi cọ xát mấy giây nó bắt đầu nóng lên, nóng đến mức Vân Chức hận không thể chết ngay tại chỗ.

Cô làm sao để giải thích với anh đây, đây thật sự chỉ là một sự cố bộc phát.

Một tay Tần Nghiên Bắc nắm chặt lấy cổ tay Vân Chức, hơi dùng sức: “Còn chưa đủ hả?”

Kiếm cớ để đến nhà, lấy cớ hạ sốt cho anh để giở đủ thứ trò, anh cố ý để mặc cô chính là để muốn nhìn thử xem rốt cuộc cô có thể làm được gì. Bây giờ cái này là gì hả, sờ trán còn không đủ, lại đổi thành sờ đến môi, là đang ra ám hiệu cho anh hôn môi sao?!

Vân Chức biết mình có trăm cái miệng cũng không giải thích được, cô quyết định chứng minh bằng sự thật, cô hít một hơi sâu, lại đưa một cánh tay lên chạm vào khuôn mặt của Tần Nghiên Bắc, cô nói đầy chắc chắn: “Khoảng 38 độ, sai lệch không quá 0,2.”

Ngay sau đó cô liền kê nhiệt kế vào để đo, trên thân máy tự động hiển thị con số: “37.9 độ.”

Vân Chức thành công xóa tan mọi nghi ngờ, cuối cùng cô cũng yên tâm, khom người nhìn Tần Nghiên Bắc mỉm cười: “Anh xem, em đo rất chuẩn, thật sự chỉ là muốn giúp anh đo nhiệt độ mà thôi.”

Cô vừa dứt lời mới phản ứng được có gì đó bất thường, Vân Chức bất giác nghiên người, nắm lấy cổ áo của Tần Nghiên Bắc, lo lắng hỏi: “Sao vậy, tại sao ban này sờ mới 37.6 độ, bây giờ lại tăng lên rồi?! Anh cảm thấy cơ thể vẫn ổn chứ?”

Tần Nghiên Bắc lạnh lùng cười, bình tĩnh điều chỉnh nhịp thở, kéo tay áo ra, di chuyển chiếc xe lăn đứng cách xa cô.

Cơ thể anh đang rất tốt.

Cô nói thử xem vì sao lại tăng.

Bởi vì cô tự tiện chạm vào môi của tôi.

Tần Nghiên Bắc từ chối việc uống thuốc, Vân Chức cũng hết cách với anh, nhưng nếu rời đi như vậy thì cô lại không yên tâm. Để anh vừa bị thương vừa bị bệnh một mình ở trong căn biệt thự thì lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì cũng không ai bên cạnh để giúp đỡ cả.

Vân Chức ôm chiếc máy tính bảng ngồi bên ngoài phòng sách của anh, hồi hộp ngồi đợi anh nghĩ thông suốt rồi thì sẽ hợp tác một chút.

Cô ngước mắt nhìn đồng hồ cũng gần 10 giờ, cánh cửa mới mở hé ra, cây nhiệt kế bị ném trở ra rơi vào lòng Vân Chức, cô cúi đầu nhìn bên trên màn hình đã hiển thị nhiệt độ bình thường trở lại.

….Sức khỏe anh cũng tốt thật, sốt mà có thể dễ dàng hạ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play