Vân Chức đứng nhìn Tần Nghiên Bắc rời đi, Tần tiên sinh mặc một chiếc áo khoác rộng, đeo bao tay, khí thế lạnh lùng, bóng lưng cực kì lạnh lẽo.
Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, đi ra khỏi nhà hàng tư nhân, sau đó cô đi thẳng đến trung tâm kiểm ra sức khỏe gần nhất. Nhân lúc buổi chiều không có tiết học, cô đi làm kiểm tra tổng quát một lần, đau lòng chi ra một số tiền nhiều hơn để khám gấp, trước năm giờ đã có kết quả kiểm tra tổng quát.
Có báo cáo kết quả sức khỏe tổng quát rồi, ít nhất cô có thể chứng minh với Tần Nghiên Bắc về việc mình không có bất cứ một căn bệnh truyền nhiễm nào, không cần phải nhìn cô khó chịu như vậy.
Trước khi về kí túc xá, Vân Chức đi đến phòng tranh, Nhạn Nhạn vừa nhìn thấy cô đã yếu ớt kêu meo meo. Hai mắt cô đỏ lên ôm lấy nó dỗ dành rất lâu, nhân viên trong tiệm đứng một bên nhìn cũng thấy xót xa, họ chụp một bóng dáng mờ mờ của Vân Chức và đăng một tin nhắn trên tài khoản Weibo của phòng trưng bày: “Đau lòng cho Nhạn Nhạn.”
Mỗi ngày phòng tranh đều phải đăng bài cập nhất trạng thái hoạt động lên, mỗi ngày đều sẽ đăng một tin. Hôm nay nhân viên cũng không có tâm trạng nên chỉ đăng lên một câu ngắn ngọn như vậy, lúc đăng bài điện thoại lại không chịu hợp tác, bộ nhập chữ không biết bị kẹt gì đó mà lại không hiện chữ tiếng trung được, chỉ có mỗi phiên âm.
——wei yan yan liu lei.
Họ đều nghĩ khách quen của phòng tranh có lẽ đều sẽ biết yan yan là phiên âm của Nhạn Nhạn, có sửa hay không cũng không khác biệt gì mấy nên nhân viên để vậy đăng lên luôn
Đến khuya quay về ký túc xá, Vân Chức mới biết tối nay ở nhà Đường Dao có chuyện, nên không quay về kí túc xá. Một trong hai người bạn cùng phòng khác đang livestream dạy makeup, trong khi người kia đang vùi đầu vào ngồi vẽ, cô ấy dùng cánh tay đè lên, che che giấu giấu như sợ ai nhìn thấy.
Vân Chức trèo lên giường, ở trên cao khiến cô vô tình nhìn thấy, phát hiện đó một bức tranh cô luyện vẽ hồi năm ngoái, cô chưa bao giờ để ý chuyện bị bạn cùng phòng sao chép ý tưởng vẽ tranh. Nhưng chỉ là khi cô nhìn thấy hai hộp màu đã dùng hết trong thùng rác, đó là đồ cô cất lại trong tủ để dành dùng dần vì giá cả thị trưởng bây giờ bị đẩy lên rất cao nên trong lòng có hơi bực bội.
Vật liệu rất mắc, đến chính mình còn không nỡ dùng nhiều nữa là.
Có lẽ là cô nên suy nghĩ đến việc chuyển ra ngoài sống rồi.
Vân Chức nửa quỳ trên giường, cô lên kế hoạch báo ơn trước, định rằng ngày mai sau khi tan học sẽ đi đến khu Nam Sơn tìm Tần Nghiên Bắc nói chuyện một lần nữa. Dù cho những điều cô có thể làm rất có hạn nhưng ít nhất là những thứ nằm trong khả năng cho phép anh cũng có thể thử giao cho cô làm mà.
Suy nghĩ về chuyện này xong cô định mở máy tính bảng lên để sửa đổi bản phác thảo ngày mai lên lớp phải sử dụng. Theo thói quen, Vân Chức sờ tay lên gối, chỉ thấy khăn trải giường trống rỗng.
Cô sững sờ mấy giây, đột nhiên phản ứng ra gì đó, trước mặt như tối sầm lại.
Tối qua máy tính bảng cô đã đem đến phòng tranh, rồi để vào trong túi, vác nó đi thẳng đến khu Nam Sơn, buổi tối trước khi ngủ cô lại lấy ra để dùng rồi còn tiện tay để nó dưới gối.
Nhưng chiếc gối trị giá lên tới 5 chữ số ở C9 khu Nam Sơn đó lại không phải cái ở kí túc xá của cô.
Vân Chức dựa lên đầu giường khóc không ra nước mắt, cô nhìn thấy sắc trời đã tối om rồi. Cô lại chẳng có số điện thoại của Tần Nghiên Bắc, mà 8 giờ sáng sớm mai lại có tiết học, là tiết quan trọng bắt buộc phải cần có máy tính bảng để dùng. Nếu tối nay không đi lấy, để tới 6 giờ rưỡi sáng mai kí túc xá mới mở cửa, từ Thanh Đại đến khu Nam Sơn đi đi về về thì tuyệt đối không kịp.
Vân Chức nhìn đồng hồ, mới 8 giờ tối cũng không tính là quá trễ, dù cô không dám chắc Tần Nghiên Bắc có đang ở nhà không nhưng làm sao cũng phải đi thử một chuyến mới được.
Từ cổng trường Thanh Đại đi đến khu Nam Sơn mất một tiếng đi xe, khi Vân Chức đến đó cũng đã 9 giờ, xe taxi bị chăn ở cổng lớn bên ngoài không thể vào trong, người bảo vệ mặc đồng phục cau mày nhìn cô rồi chuyên nghiệp nói: “Nếu là khách đến chơi thì bắt buộc phải cần có sự cho phép của gia chủ chúng tôi mới có thể thông qua được.”
Vân Chức bất lực, nói một cách tuyệt vọng: “Tôi tìm người ở C9, Tần Nghiên Bắc, phiền anh nói với anh ấy tôi tên là Vân Chức, anh ấy biết tôi.”
Bảo vệ nhìn thấy cô xinh đẹp, sợ rằng thật sự cô có quan hệ gì quan trọng với Tần Nghiên Bắc nên cũng không dám thờ ơ, dẫn cô đi vào trong sảnh lớn trước rồi gọi cuộc gọi video đến cửa C9 trước mặt cô.
Bên cạnh bể bơi trong nhà ở C9 là một bức tường leo núi cao, Tần Nghiên Bắc thay đồ vest ra, mặc một bộ đồ rộng rãi, ổ khóa an toàn chỉ làm như thắt chặt quanh eo anh, leo đến nửa đường không mất quá nhiều thời gian, ánh mắt anh liếc qua khu phòng ăn sau đó dừng lại ở vị trí Vân Chức đã từng ngồi, đôi mắt đen láy có hơi khô khốc.
Lúc chiều vị thiếu gia bận trăm công ngàn việc này có chút thời gian rảnh, anh lên mạng tìm kiếm phòng tranh đó của Vân Chức, đúng lúc nhìn thấy bài đăng ba phút trước trên weibo của phòng tranh.
Mấy chữ phiên âm ngắn gọn, hoàn toàn là muốn giấu đầu lòi đuôi.
----“Đau lòng cho Nghiên Nghiên.”
Tần Nghiên Bắc cười nhếch mép, giải vây giúp cô, cô còn khóc? Là một điệp viên, chỉ bị anh từ chối hai cậu liền bỏ cuộc không hành động gì nữa, đến chuyện tấn công cũng không thèm làm, bây giờ cũng đã 7, 8 tiếng trôi qua mà chẳng hề thấy cô cố gắng làm gì cả, có gì đáng khóc hả.
Anh gạt nó sang một bên nhưng hình ảnh bóng dáng mờ mờ, đôi mắt như phát sáng trong veo của cô khẽ dao động khiến người ta không khỏi bồi hồi, những điều đó giống như lôi kéo sợi dây thần kinh nào đó của anh lên làm khuấy động cả bầu không khí.
Cuộc gọi video từ hệ thống liên lạc nội bộ kiểm soát ra vào ở tầng một đang đổ chuông.
Từ trước đến nay Tần Nghiên Bắc không bao giờ bắt máy.
Người có thể vào căn biệt thự này rất ít, người cần hỏi qua máy rà soát thì chính là người ngoài phạm vi được cho phép.
Nhưng tiếng chuông lần này khiến Tần Nghiên Bắc phải leo xuống khỏi tường núi, phá lệ mở liên thông cuộc gọi.
Màn hình cùng lúc sáng lên thì khuôn mặt của Vân Chức trong góc khuất tự động đập vào mắt của thái tử gia, bởi vì phải đứng ngoài gió một lúc nên cô bất giác chảy nước mắt, cộng thêm lớp filter trên màn hình khiến cô mang đến một cảm giác mỏng manh.
....Còn đang khóc sao.
Bảo vệ vừa định trình bày tình hình của Vân Chức, muốn hỏi Tần Nghiên Bắc có cho cô vào không thì Vân Chức đột nhiên chen lên phía trước, trịnh trọng nói: “Tần tiên sinh anh sao rồi? Có phải bệnh rồi không? Có thể để cho em vào được không.”
Thời gian này Phương Giản sẽ không đến, dì Trịnh chắc chắn cũng đi rồi, chỉ có mỗi mình Tần Nghiên Bắc cô đơn, đáng thương ở nhà.
Mà người đàn ông trong màn hình, làn da anh vốn trắng vậy mà bây giờ lại có hơi đỏ lên, rõ ràng là nhiệt độ cơ thể đang bất thường. Cô lại nhớ đến cơn tuyết lạnh giá hai ngày nay, Vân Chức cơ bản đã có thể chắc chắn là Tần Nghiên Bắc đang phát sốt.
Vị thái tự gia vừa mới tập thể dục leo từ trên tường núi xuống nên sắc mặt có hơi thay đổi một chút, lúc này anh mới nhớ phải kéo chiếc xe lăn qua im lặng ngồi xuống.
... Suýt nữa thì quên mất.
Anh là đang bị thương nặng bại liệt.
Vân Chức gấp gáp nói: “Thời tiết này anh bị bệnh thì không thể ráng, anh vốn đã bị thương,nếu sốt sẽ ảnh hưởng đến quá trình phục hồi. Tần tiên sinh hôm nay em mạo muội đến đây là vì đã sơ ý làm rơi chiếc máy tính bảng. Em không có ý quấy rầy anh, em bảo đảm, anh cho em vào lấy đồ cái, xem tình hình của anh xong em sẽ đi ngay.”
Cách một lớp kính, Vân Chức có thể cảm nhận được sự lạnh lùng không mấy kiên nhẫn của Tần Nghiên Bắc.
Nhưng cô không thể cứ trơ mắt nhìn ân nhân của mình bị bệnh được.
Nếu khó khăn của anh đã bày ra ở trước mặt cô mà cô còn không giải quyết được thì còn gọi báo đáp gì nữa.
Thế nên người con gái trước màn hình đã chấp hai tay lại, nhẹ nhàng nói, giọng nói người phía Nam luôn mang đến cảm giác khuấy động, dịu dàng len lỏi vào màng nhĩ: “Xin anh đấy.”
Tần Nghiên Bắc hơi nhướng mắt lên nhìn.
Vân Chức không còn cách nào khác, mi mắt hơi rũ xuống, giọng nói càng nhỏ hơn như đang bất giác làm nũng với anh: “Xin anh đấy có được không.”
Vài giây sau hệ thống máy liên lạc nội bộ cuối cùng cũng vang lên giọng nói trầm thấp của Tần Nghiên Bắc: “Để cô ấy vào đi.”
Như này miễn cưỡng cũng coi như là ra dáng của một người đang theo đuổi rồi đó.