Nếu tạm thời đã bớt nguy hiểm cho cơ thể của Tần Nghiên Bắc rồi thì Vân Chức quyết định sẽ quay về trường, kí túc xá 11 giờ đêm sẽ đóng cửa, nếu bây giờ cô đi thì miễn cưỡng chắc cũng kịp.

Vân Chức đứng ngoài cửa tạm biệt Tần Nghiên Bắc, anh không trả lời lại cô, cô khoác áo ngoài lên, xông ra ngoài bất chấp gió đêm lạnh giá, sợ không đủ thời gian nên chạy một mạch đến cửa lớn khu Nam Sơn.

Một dãy khu Nam Sơn toàn là biệt thự và quán ăn, quán bar cao cấp, những phương tiện có thể tìm thấy xung quanh để về cơ bản đều là tự lái, muốn gọi xe cơ hội thành công rất thấp. Vân Chức đã đặt xe trên app trước nhưng cô đứng trước cửa đợi mười mấy phút rồi nhưng không ai nhận đơn cả.

Giờ này rồi, xung quanh có lẽ đều là xe tư nhân có giá hơn trăm vạn của giới nhà quyền quý, ai lại đi làm chạy xe công nghệ thêm vào buổi tối khuya chứ.

Vân Chức có hơi bất lực, không biết làm sao, cô xoa xoa lòng bàn tay rồi đi qua đi lại hai vòng, cô không đem chứng minh nhân dân, không thể vào khách sạn ngủ tạm. Vân Chức định gọi cho Đường Dao nhưng nhớ chực cô ấy nói tối nay trong nhà có chút chuyện, lại sợ sẽ làm phiền cô ấy, dù căn nhà của Đường gia ở khu B Nam Sơn vẫn còn trống nhưng mình cô cũng sẽ không ở lại đó, không thể mượn phòng được.

Cô lần mò tìm danh sách bạn bè trong wechat, không thể không biết ngại ngùng gì mà đi nhờ người giúp đỡ, cuối cùng ngón tay dừng lại ở cái tên ‘Giang Thời Nhất’, nhưng liền lướt đi rất nhanh.

Vân Chức không muốn nợ ân tình của bất cứ ai, cũng không muốn khiến ai gặp rắc rối. Không dưới một lần học trưởng Giang thật sự đã nói với cô là dù có chuyện gì, cô gặp rắc rối gì đều có thể tìm anh giúp đỡ bất cứ lúc nào. Nhưng đằng sau lời hứa đó vốn hàm ý những tâm tư sâu xa khác.

Vân Chức cụp mi xuống, khi thấy thời gian đếm ngược chuyến về đã kết thúc, cô bất lực cúi đầu thở dài.

Nếu buộc phải lựa chọn, còn không bằng quay lại nhờ vả ân nhân cứu mạng mình, dù gì cô cũng đã nợ anh một mạng, có thêm một lần cũng không vấn đề gì.

Tần Nghiên Bắc ngồi ở trong phòng sách ở lầu hai, nhìn chằm chằm Vân Chức đang đi, làn da cô trắng nõn, dáng người gầy gò, như lông vũ bay phấp phới bị gió cuốn đi trong đêm lạnh giá.

Cửa phòng sach mở ra, hơi lạnh do đi từ bên ngoài vào vương lại trên người Vân Chức đã tan bớt.

Sau khi bóng lưng cô khuất dần, anh đã uống thuốc mà còn uống một liều lượng lớn. Phương Giản đã nói rồi, cứ uống như anh như vậy thì sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa. Thuốc duy trì điều trị cho anh dần dần sẽ lờn, hết tác dụng, đến lúc đó chỉ còn đợi đi vào con đường chết thôi.

Một bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, nói khó nghe thì đó gần như là một bệnh nhân tâm thần. Nếu không có thuốc để khống chế được anh thì dù có kiên trì đến đâu đi nữa, đến cuối cùng cũng chỉ có một kết cục định sẵn trước rồi.

Tần Nghiên Bắc hơi mở mắt, dây thần kinh hai bên thái dương càng giật mạnh hơn.

Tiếng gió bên ngoài bất giác trở nên mạnh hơn, nó như rít gào va đập vào cửa kính, khiến người ta cảm thấy khó chịu. Tần Nghiên Bắc cau mày, lúc ngước mặt lên ánh mắt anh như một hung thần, tầm mắt trở nên ngưng đọng trong giây lát, nơi đôi môi bị chạm qua trở nên khô và nóng bừng.

Chiếc lông vũ đó đi một vòng rồi lại quay trở về một cách đáng thương, mái tóc cô bị gió thổi hơi khô đanh lại, anh nhìn cô từ trên cao xuống, đuôi mắt và cánh mũi ửng đỏ đến mức không thể nói được.

Trong đêm đông lạnh giá dù chỉ là một quân cờ tiếp cận với mục đích khác, một gián điệp tai mắt cũng có thể mang đến hơi ấm.

Đặc biệt là cái hơi ấm này hình như anh lại không quá muốn tiêu diệt nó.

Vân Chức bị lạnh đến phát run, đứng co ro trước cổng nhà C9, nhưng khi có một luồng khí ấm phả tới cô lại càng thấy lạnh lẽo hơn.

Cô lau ngoắt đi những giọt nước mắt chảy ra do gió thổi cay, vị thái tử gia ung dung quan sát cô: “Tần tiên sinh, tối nay em có thể làm phiền tài xế xe của anh chạy một chuyến để đưa em về lại kí túc xá của trường được không. Em có thể trả theo giờ làm việc của ông ấy, nếu trước 12 giờ có thể đến thì em sẽ được dì canh kí túc xá châm chước cho em đi lên.”

Tần Nghiên Bắc liếc nhìn cô, nhướng mày chờ cô diễn kịch tiếp.

Người phụ nữ này tiến bước nào rào bước ấy.

Chơi đùa anh xong lại thẳng thừng vung tay xoay người bỏ đi, cố ý để anh suy nghĩ, đợi chừng nửa tiếng lại mang cái vẻ mặt yếu đuối quay về cầu xin anh giúp đỡ, nói với giọng điệu nhún nhường, để anh mềm lòng.

Đáng tiếc anh không trúng kế này.

Tần Nghiên Bắc lạnh lùng vô cảm: “Tài xế của tôi không phải để phục vụ cho cô, không đi được.”

Vân Chức khẽ hắt xì một tiếng, lông mi hơi ươn ướt, mái tóc dài xõa hai bên hõm vai, ngoan ngoãn cúi đầu, đôi môi đỏ lên, bất giác mím chặt môi.

Tần Nghiên Bắc đau đầu: “……Phòng khách ở trên lầu ba, còn không biết tự đi lên sao? Đợi tôi mời cô lên à?”

Vân Chức sững sờ.

Anh chịu cho cô ở lại.

Môi cô cong lên, cũng không ưỡn ẹo: “Được, thế em đi tắm xong sẽ lên tìm anh.”

---Tắm rửa xong, làm đồ ăn khuya rồi đi tìm anh.

Vân Chức vừa muốn bổ sung thêm câu nói này, nhưng vị thái tử gia này lại cười nhếch mép, nhìn cô bằng nửa con mắt lóe lên dòng chữ ‘Quả nhiên tôi không hề nhìn lầm cô”, rồi xoay người bước đi lên lầu mặc kệ cô đứng đó.

Nhiệt độ ngoài trời đêm đông rất thấp, Vân Chức mà còn không đi tắm thì e là bản thân sẽ cảm nặng mất. Cô vốn định sẽ mặc lại đồ cũ, không ngờ ở trên giường lại có một bộ đồ ngủ mới, cô nghĩ có lẽ là do dì Trịnh chuẩn bị cho mình.

Vân Chức không từ chối ý tốt, cô cầm đồ vào nhà vệ sinh để thay. Vân Chức lo là ăn khuya quá trễ sẽ không tốt cho sức khỏe nên còn chưa đợi khô tóc đã vội vàng xuống lầu, làm một ly sữa tươi nấu gừng đơn giản.

Nếu đã được ở lại một đêm thì không thể để nó trôi qua một cách uổng phí như vậy được, hôm nay có làm thế nào cô cũng phải lấy được số điện thoại của anh để tiện sau này còn tìm anh.

Lúc Vân Chức xuất hiện, Tần Nghiên Bắc không thấy ngạc nhiên gì cả.

Hôm nay chắc chắn cô có mục đích đặc biệt mới không ngừng thăm dò đủ mọi nước cờ như vậy.

Lấy phản ứng khi đo nhiệt độ mà nghĩ thì có lẽ những yêu cầu quá đáng hơn tạm thời cô sẽ không dám nhắc, có thể cô đang muốn hôn anh.

Cái bát Vân Chức đang cầm có hơi nóng, cô chạy đến đặt xuống bàn của Tần Nghiên Bắc, ngón tay bị nóng lập tức đưa lên tai để giảm nhiệt, hai vành tai cô nhỏ nhắn tròn tròn, trắng nõn, có thể nhìn thấy cả đường gân. Bị nhiệt nóng cọ xát khiến da thịt nơi vành tai của cô xuất hiện một mảng đỏ nhàn nhạt.

Đi xuống dưới nữa là cái cổ thon gọn và phần xương quai xanh. Kích thước của bộ đồ ngủ quá rộng trở nên thùng thình trên người cô, cô trông mỏng manh và dễ vỡ. Không biết vì lí do gì mà cổ áo dính nước rồi bám lên người, để lộ ra đường nén vân ren bên trong.

Khóe mắt của Tần Nghiên Bắc hơi giật giật, dưới lớp áo che đi đường gân tay không biết vì sao mà nổi lên.

Để cơ thể ướt như vậy là để cho ai xem?!

Vân Chức nhìn theo ánh mắt của anh mà cúi đầu xuống nhìn, cô thấy một mảng hơi ửng đỏ trên phần cổ tay của mình, là do lúc đó bị anh cầm quá chặt.

Cô tưởng là do lòng tốt tự nhiên của vị thái tử gia này bộc phát, ý thức được mình hơi thô lỗ, Vân Chức cảm giác được an ủi. Cô lại nhớ đến chuyện còn muốn xin số điện thoại người ta nên rất hợp tác bước lên trước mấy bước, đưa ra ám hiệu rõ ràng cho anh, cô ân cần hỏi: “Tiên sinh, có muốn nhìn thêm một lúc không?”

Phần ren giống như một thứ có tính mê hoặc, thiêu đốt con người Tần Nghiên Bắc.

Rốt cuộc là làm thế nào mà cô có thể dùng một khuôn mặt đơn thuần vô tội, nói ra một câu không biết giới hạn như thế.

Vì để được hôn mà cái gì cô cũng dám làm?

Cái cằm của Tần Nghiên Bắc căng ra: “Ra ngoài, nếu không thì đem đồ đi luôn đi.”

Vân Chức cứng đầu, đứng im ở vị trí cũ không di chuyện, cô lấy hết can đảm nói: “Vậy anh thêm wechat của em đi, chỉ cầm thêm xong em sẽ đi.”

Tần Nghiên Bắc có vẻ như bị cô chọc cho tức đến bật cười.

Có thể là hôn không thành nên bất cứ lúc nào cũng có phương án dự phòng, dù sao cô luôn muốn có được thứ gì đó từ anh mà.

Đối với anh cô luôn rất cô chấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play