Phòng riêng cũng không phải là phòng kín hoàn toàn, mỗi một gian đều sẽ có một khoảng trống trang trí, những vị khách khác cũng có thể ngẫu nhiên đi qua, lúc này Vân Chức mới đi theo qua đó.

Tô Triệu lười biếng ngồi ở trên sofa cạnh bàn, thấy Vân Chức xuất hiện, nâng mi, đem bó hoa nặng trĩu bên cạnh đưa cho cô.

Vân Chức không nhận, ngồi xuống đối diện hắn.

Tô Triệu cười một tiếng, lại cầm cái túi màu vàng kim bên chân lên: "Không nhận hoa, cái này hẳn là muốn đi, túi hàng hiệu đó."

Thấy vẻ mặt Vân Chức vẫn không có biểu cảm gì, hắn ghé người kề sát vào: "Túi cũng không thèm luôn, hay là trực tiếp muốn thẻ? Cũng đúng..."

Hắn nói xong liền lấy ví tiền ra, ném một tấm thẻ ngân hàng cho Vân Chức: "Không nhiều lắm, bên trong còn thừa một trăm vạn, cứ tùy tiện xài trước đi, chỉ cần làm tâm tình anh tốt hơn thì bao nhiêu cũng được."

Vân Chức bình tĩnh nhìn hắn: "Anh đúng là nên đưa tiền cho tôi, là tiền thuốc men cho mèo trong tiệm của tôi, 1240 tệ, một đồng cũng không được thiếu."

Biểu tình Tô Triệu không tốt, a một tiếng: "Không phải chỉ là một con mèo thôi sao, đá chết thì mua lại cho em con khác đắt tiền hơn."

Vân Chức nói: "Tô Triệu, anh mà tới tiệm tôi một lần nữa thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, tổn hại tài sản, ngược đãi mèo, mặc kệ là cái nào sẽ làm to chuyện đi nữa thì người nhà anh đều sẽ không mặc kệ, một trăm vạn tiền thừa này chỉ sợ cũng sẽ bị thu lại đi."

Tô Triệu vẫn luôn cho rằng Vân Chức rất dễ xoa nắn, chỉ là đang cố ý giả vờ thanh thuần mà thôi, nhưng ai mà ngờ đụng phải cô thì cô cũng sẽ tức giận: "Vân Chức, cô mẹ nó có phải được cho mặt mũi mà không biết xấu hổ không! Cô đồng ý ra đây ăn cơm với tôi còn không phải là có ý tứ đồng ý hẹn hò với tôi à! Còn giả vờ cái mẹ gì?! Chê tiền ít à?!"

Hắn đứng dậy vượt qua cái bàn, duỗi tay nắm lấy bả vai của Vân Chức, chén trà cô đang nắm chặt trong tay tùy thời chuẩn bị đập vào mặt hắn, môi cắn đến đỏ bừng.

Căn phòng đan xen ngay bên cạnh, người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, co quắt nhìn thân ảnh ở đối diện, cẩn thận cầm khăn giấy lau mồ hôi.

Hắn trăm cay ngàn đắng mới gặp được mặt Tần Nghiên Bắc, bữa cơm trưa hôm nay, không khí vẫn còn tính là ổn, mắt thấy sắp có hy vọng được hợp tác với Tần thị, đang chuẩn bị đưa thái tử gia rời đi liền nghe được tiếng động mơ hồ.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Tần Nghiên Bắc nghiêng mặt qua bên kia, xuyên thấu qua khoảng trống chạm khắc của bức tường kia dường như nhìn thấy người nào đó, sau đó thì thần sắc liền không được tốt lắm.

Không dám nói cũng không dám hỏi, hắn nghĩ thầm, căn phòng bên cạnh này không phải chỉ có đôi tình nhân đang hẹn hò thôi sao, người ta nào hoa nào túi xách, rõ ràng là đang dỗ bạn gái, bạn gái nhìn thoáng qua vô cùng xinh đẹp, rốt cuộc thái tử gia không vừa ý chỗ nào.

Thẳng đến khi tiếng hô vang lên, truyền khắp căn phòng, Tần Nghiên Bắc mới có động tác.

Anh nhặt bao tay đen bằng da đặt ở cạnh bàn lên, thong thả ung dung đeo vào.

Cái cốc trong tay Vân Chức sắp chuẩn bị đập qua, cửa chợt vị gõ vang, Tô Triệu đang nói mấy lời không sạch sẽ cũng quay đầu lại, một người đàn ông trung niên đang đứng ở đó, thấp giọng nói: "Tần tiên sinh muốn gặp cậu."

"Ông đây đang bận, Tần nào..."

Người đàn ông trung niên cười nhạt một tiếng, âm lượng ép tới càng nhỏ hơn.

Động tác của Tô Triệu dừng lại, nửa sau bị hắn nuốt trở về, lập tức buông Vân Chức ra, theo bản năng cong lưng, bước nhanh sang căn phòng bên cạnh.

Một khắc nghe được ba chữ "Tần tiên sinh", Vân Chức đã có dự cảm, sau khi nhìn thấy khẩu hình của đối phương, trái tim đang nhấc lên cao bỗng hạ xuống, cô dùng sức thở hổn hển mấy hơi, cuối cùng đứng lên đuổi theo.

Vân Chức chạy tới trước cửa phòng bên cạnh, xuyên thấu qua bức chạm rỗng nhìn thấy cánh tay với đường cong xinh đẹp của một người đàn ông, sáng nay cánh tay đó còn kéo mũ cô.

Cô ngừng thở, tốc độ không tự giác mà thả chậm một chút, đẩy cửa khép hờ ra.

Tô Triệu đang nở nụ cười đầy mặt, cong eo đứng ở bên bàn, ân cần muốn rót rượu, một tiếng "Tần tổng" hai tiếng cũng "Tần tổng", so với khi đối mặt với Vân Chức thì như hai người khác nhau.

Tần Nghiên Bắc khoác áo khoác, bao tay da màu đen rất mỏng, dán sát vào bàn tay ưu việt của anh, lộ ra một đoạn tay gân cốt chắc khỏe.

Tầm mắt anh xẹt qua Vân Chức.

Đối với anh thì thủ đoạn ùn ùn không dứt, sao mà đổi lại người khác thì không biết ứng phó vậy.

Tần Nghiên Bắc không nói chuyện, nâng cánh tay lên.

Tô Triệu cho rằng thái tử gia muốn tiếp rượu hắn, vội vàng cúi người đến càng thấp.

Mà một khắc đó, một tiếng "rầm" dị thường vang lên, cái ly cái cốc trên bàn đều vỡ vụn, gáy của Tô Triệu bị một bàn tay lạnh như băng ấn xuống, "bộp" một cái trực tiếp áp xuống mặt bàn.

Tô Triệu đau tới kêu la thảm thiết.

Mi mắt Tần Nghiên Bắc hơi rũ, tản mạn nhìn kỹ hắn, hỏi: "Thế nào, bắt nạt cô ấy, vui lắm sao."

Khuôn mặt của Tô Triệu bị bóp đến biến dạng in thẳng lên trên bàn, ban đầu không nhịn được mà kêu lên vài tiếng, cố gắng khơi dậy lòng thương hại của Tần Nghiên Bắc. Nhưng bàn tay đeo găng da đè mạnh trên đầu giống như thép đúc, lộ ra vẻ ớn lạnh khiến anh ta phải rùng mình, căn bản là không có ý định sẽ dừng tay lại.

Tần Nghiên Bắc giữ chặt đầu anh ta, giống như tùy ý đè chặt một thứ gì đó.

“Xin lỗi….” Dù trong lòng hoảng sợ, nhưng Tô Triệu phản ứng rất nhanh, khàn giọng hét lên, “Xin lỗi Vân Chức, tôi mồm thối, tự cao tự đại! Phòng tranh của cô có gì tổn thất tôi sẽ đền lại, sau này, sau này sẽ không---“ 

Tô Triệu không bao giờ ngờ tới Vân Chức vậy mà có mối quan hệ gì gì với vị tổ tông Tần gia này.

Cô không phải chỉ là một sinh viên mở phòng tranh sao, cùng lắm coi như có chút tiếng tăm trong giới mỹ thuật trên mạng, không có bối cảnh, không có ai chống lưng. Vậy sao Tần Nghiên Bắc lại chống lưng cho cô?!

Tô Triệu điên tiếc giận dữ vì Vân chức đã trèo lên cành cây cao mà lại không hề khua tay múa chân gì cả, còn giả vờ đơn thuần để hại anh ra nông nổi này. Sau đó lại nghĩ bản thân quá xui xẻo khi lại đụng phải Tần Nghiên Bắc, trong lòng bắt đầu thấy run rẩy.

Vân Chức dựa vào cửa, đứng chứng kiến cả quá trình, ngón tay bất giác dùng sức, những đầu ngón tay đang trắng chuyển dần màu đỏ.

Đối với loại người như Tô Triệu, cô thật sự không có cách nào tốt để giải quyết anh ta, chỉ có thể lấy yếu điểm của anh ta ra uy hiếp, nhưng Tô Triệu lại rất khốn nạn, cô chắc chắn cũng sẽ chịu thiệt. Hôm nay cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ làm lớn chuyện này nhưng không ngờ Tần Nghiên Bắc lại không biết từ đâu xuất hiện.

Từ đầu đến cuối sắc mặt của Tần Nghiên Bắc rất bình tĩnh, thậm chí có hơi lười biếng. Lúc này Tô Triệu đang bật khóc xin lỗi, anh mới hơi liếc mắt nhìn Vân Chức: “Cô chấp nhận không?”

Vân Chức làm sao có thể nói không chấp nhận, đây không chỉ là giúp cô một lần, bởi vì có anh ra mặt rồi thì loại người luôn thích cậy thế ức hiếp người như Tô Triệu có lẽ sẽ không dám quấy rầy cô nữa, là anh đang giải quyết phiền phức giúp cô rồi. 

Nhưng Vân Chức cũng không thể không thừa nhận, trước đây cô từng nghe Đường Dao cảnh cáo rất nhiều về việc Tần Nghiên Bắc lạnh lùng, tàn nhẫn đến thế nào nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy. So với một thiếu gia giỏi ủ mưu tính toán, anh càng tùy tiện hơn, ung dung mà có thể đè bẹp người ta xuống chỉ bằng một bàn tay.

Tần Nghiên Bắc không chỉ là ân nhân cứu mạng cô, mà anh còn là người thừa kế của một tập đoàn khổng lồ Tần thị, cô căn bản không thể đứng cùng một chỗ với anh, cô nên mau chóng báo đáp ân tình, mau chóng cách xa anh, không nên để cho Tần Nghiên Bắc hiểu lầm là cô có ý đồ gì khác với anh.

Vân Chức lại ý thức ra, cô gật đầu cảm ơn Tần Nghiên Bắc.

Dù cho nói thế nào thì ân nhân cũng đã cứu cô một lần nữa rồi, dù cho anh ghét cô đến trăm ngàn lần hay là anh có tàn nhẫn thế nào đi nữa nhưng cuối cùng vẫn lương thiện chọn giúp đỡ cô.

Tần Nghiên Bắc buông tay ra, Tô Triệu cũng trượt theo khỏi mặt bàn, không dám kêu lên tiếng nào, anh ta phải dò xét, an phận thủ thường, sau đó lặng lẽ lui ra rời khỏi phòng bao.

Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cũng không dám thở mạnh, dè dặt hỏi: “Tần tổng, bây giờ ngài đi chưa, tôi tiễn ngài ra ngoài nhé?”

Vân Chức bất giác muốn đến đẩy xe lăn giúp anh, cô bước lại gần Tần Nghiên Bắc.

Tần Nghiên Bắc quan sát cô từ trên xuống dưới, cô ra ngoài ăn cơm với tên rác rưởi đó, còn đặc biệt thay quần áo khác, ăn mặc càng chói mắt hơn cả tối qua khi đi vào quán bar. Rốt cuộc là cô có chút đạo đức nghề nghiệp không vậy, đến câu dẫn anh mà còn mặc chiếc áo khoác đồng phục học sinh, bây giờ lại là chiếc áo khoác rộng.

Chân trước mới đi ra khỏi khu Nam Sơn, chân sau đã hẹn hò với người khác. Anh đã cho cô ảo tưởng cái gì để khiến cô cảm thấy mình vừa có thể chinh phục được anh bằng những thứ tâm cơ mập mờ đó, vừa có thể thuận bườm xuôi gió câu dẫn bên ngoài.

Nghĩ đến người phụ nữ có thể được cử đi đến dùng mỹ nhân kế với anh, vậy mà lại bị một tên cẩu nam tùy tiện bóp vai cô mà mắng chửi.

Coi anh là cái gì hả.

Danh dự của một tên gián điệp, lẽ nào không phải cũng chính là danh dự của anh sao?

Bây giờ mới nhớ ra phải lấy lòng anh, có muộn quá rồi không hả.

Tần Nghiên Bắc lạnh lùng nhìn cô: “Đừng có nghĩ nhiều, chỉ là tôi ghét ồn ào mà thôi, đừng tưởng cô có đặc quyền gì.”

Vân Chức nhìn ra được ánh nhìn quan sát đánh giá của anh.

Dù cho cô có trúng tuyển vào trường top Thanh Đại cũng không thể nào đoán được tâm tư của vị thái tử gia này, là lương tâm bộc phát sao. Cô làm gì dám có đặc quyền gì chứ, chỉ là cô muốn đẩy xe lăn cho anh để bày tỏ lòng cảm ơn thôi, sao anh lại ghét cô đến mức này vậy.

Vân Chức có hơi uất ức cúi đầu nhìn bản thân.

Trong kí túc xá của cô không có nhiều áo khoác mặc vào mùa đông, chiếc áo khoác kia đã bị tuyết thấm ướt, nên cô chỉ đành thay đại một chiếc áo khoác mới mua ở trên taobao để ra ngoài thôi, nó không vừa mắt vị thái tử gia này sao? Hóa ra là anh thích chiếc áo khoác kia hơn?

Thế thì cô phải giặt cho sạch chiếc áo kia, đợi đến khi gặp lại anh cô sẽ thay áo là được. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play