"Trung Nguyên ấy à, chính là ở phương Đông. Ngươi biết đến Đông Thổ Đại Đường không?" Tiêu Táp chỉ tay về phía đông.
"Phương Đông? Ý ngươi là Troy?" Thiếu niên cau mày càng sâu. Troy nằm xa tít bên kia đại dương, vậy mà một đứa trẻ nhỏ bé như thế lại có thể xuất hiện ở đây ư?
“Không phải Troy...” Tiêu Táp đỡ trán, cảm thấy trán có vạch đen. Cuối cùng, cậu thở dài đầy bất lực. “Thôi vậy, ngươi cứ nói thẳng cho ta biết nơi này thuộc quốc gia nào đi.”
Nhìn đám người này toàn bộ đều có diện mạo phương Tây, chẳng lẽ đây là Ba Tư? Ừmmm, bản đồ mới cập nhật đã kéo cậu đến tận Ba Tư rồi sao? Nếu thế, chẳng phải sau này hơn nửa thế giới trong trò chơi sẽ bị đám mèo Ba Tư của Minh Giáo bá chiếm à?
Tiêu Táp trong đầu suy nghĩ viển vông, tạm thời quên đi nỗi nhớ quê nhà vừa nhen nhóm. Nhưng đúng lúc này, người đối diện lại chậm rãi mở miệng:
“Nơi này là Hy Lạp.”
"...Ngươi vừa nói chỗ này là đâu?" Cậu ngờ vực, chắc chắn mình nghe nhầm. Phải không? Nhất định là nghe nhầm! Cậu làm sao có thể xuyên qua hơn nửa châu Á lẫn châu Âu, rồi ngay lập tức đặt chân đến Hy Lạp được?!
Chuyện này không còn là cập nhật bản đồ nữa, mà là đi hẳn một vòng quanh nửa địa cầu luôn rồi!
Thiếu niên có mái tóc xanh lam nhạt vẫn bình thản lặp lại: “Nơi này là Hy Lạp.”
Loảng xoảng!
Lời vừa dứt, Tiêu Táp có cảm giác như một tia sét vừa đánh thẳng xuống đầu, khiến cả người cậu tê liệt.
Ha ha... ha ha ha... Hy Lạp sao? Xa thật đấy…
Giờ cậu phải làm thế nào để vượt qua cả châu Âu lẫn châu Á mà quay về Trung Nguyên đây? Dựa vào đôi chân của chính mình ư? Đừng đùa! Ngay cả cưỡi Lục Li Thông bốn vó cũng phải chạy mất hơn chục năm, huống hồ còn có bất đồng ngôn ngữ, địa thế xa lạ…
Trời xanh ơi, ông đang đùa tôi đấy à?!
Thiếu niên nhìn biểu cảm đầy vẻ chịu đả kích của Tiêu Táp, ước lượng con mồi trên vai rồi khẽ nói: “Đi thôi.”
Nghe được thanh âm, Tiêu Táp theo bản năng mở miệng: “Đi nơi nào?”
Thiếu niên khẽ liếc cậu một cái, giọng điệu nhẹ nhàng: “Trời đã tối rồi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn qua đêm trong rừng sao? Với thân thể nhỏ bé này, e rằng còn không đủ để nhét kẽ răng lũ mãnh thú.”
“Ta đâu có yếu ớt đến mức đó chứ?!” Tiêu Táp thầm phản bác trong lòng, nhưng cũng cảm nhận được thiện ý của thiếu niên. Xem ra, người này muốn dẫn cậu về nhà.
Cẩn thận suy nghĩ lại, dù có bị xem như một đứa trẻ lạc đường rồi bị mang về nhà, vẫn còn tốt hơn so với việc một mình lang thang trong rừng.
Dù cậu có cảm giác hơi bất an, linh cảm rằng thiếu niên kia thực chất mang ác ý, nhưng cậu có kỹ năng trong trò chơi làm chỗ dựa. Chẳng lẽ cậu lại không đối phó nổi một thiếu niên ư?
Tiêu Táp cân nhắc trong lòng, đưa tay gãi đầu rồi ngoan ngoãn nói:
“Vậy ngươi chờ một chút, ta phải thu dọn lều trại trước đã.”
Thiếu niên không đáp, chỉ đứng đó lạnh lùng quan sát.
Thấy đối phương dường như ngầm đồng ý, cậu nhanh chóng xoay người thu hồi lều trại, nhét lại vào trong bọc.
Trong lúc dọn dẹp, cậu lén liếc nhìn sắc mặt thiếu niên kia. Chỉ thấy đối phương thoáng ngạc nhiên khi chiếc lều biến mất, nhưng ngay sau đó lại lấy lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vậy rốt cuộc đây là nơi nào? Một chuyện kỳ lạ như vật thể biến mất giữa không trung mà cũng chỉ khiến người ta ngạc nhiên một chút thôi sao?
Nghĩ đến đứa trẻ có đôi cánh mà mình gặp trước đó, rồi cả chuyện chỉ với một cú gõ nhẹ lên đầu mà cậu đã có thể hiểu ngôn ngữ của bọn họ, cậu không khỏi bất an. Cậu thực sự đã xuyên vào thế giới trò chơi sao?
Sau khi thu dọn xong, Tiêu Táp xách đèn lồng, ngoan ngoãn đi theo thiếu niên kia.
Dọc đường đi, đối phương vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không mở miệng lấy một lời. Cậu cũng không muốn vừa gặp đã khiến người ta khó chịu, nên đành im lặng bước theo.
Hai người lặng lẽ đi qua màn đêm u tối, cho đến khi rời khỏi khu rừng, trước mắt hiện ra một cụm nhà nhỏ màu trắng, mang kiến trúc thấp tầng đặc trưng. Lúc này, thiếu niên mới chậm rãi dừng bước.
“Narcissus, con đã về rồi.”
Một người phụ nữ có mái tóc dài xoăn màu lam bước ra từ trong nhà, đôi mắt nâu sẫm lướt qua thiếu niên, rồi dừng lại trên người Tiêu Táp với vẻ nghi hoặc.
“Đứa trẻ này là bạn của con sao?”
"Mẫu thân." Sắc mặt lạnh lùng của Narcissus lúc này mới có chút dịu đi. Hắn đáp: “Con gặp hắn trong rừng nên đưa về.”
Trải qua một hồi quan sát, y đã xác định đứa trẻ xinh đẹp trước mặt thực chất là một nam hài.
Nghe thấy cách xưng hô của thiếu niên, cậu có chút kinh ngạc. Người phụ nữ này là mẫu thân của y sao? Cậu còn tưởng là tỷ tỷ của y chứ. Có lẽ cũng giống như việc người phương Tây thường khó phân biệt tuổi tác của người phương Đông, thì người phương Đông khi nhìn người phương Tây cũng vậy.
Nhưng có một điều khiến cậu thắc mắc hơn— Narcissus và mẫu thân y đều có mái tóc màu lam. Không chỉ trong trò chơi chưa từng thấy tạo hình nhân vật nào có màu tóc này, mà ngay cả trong thực tế, người phương Tây cũng hiếm khi có màu tóc như vậy, đúng không?
Trong lòng thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt Tiêu Táp vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Khi bắt gặp ánh mắt tò mò của người phụ nữ, cậu lễ phép cúi đầu chào hỏi, ngoan ngoãn như một đứa trẻ thực thụ.
“Cháu chào dì.”
Khụ, cậu nhớ mẹ từng nói, phụ nữ thường thích những đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Lần đầu gặp mặt, nhất định phải để lại ấn tượng tốt, chứ không phải cậu cố tình tỏ ra đáng yêu đâu nhé!
“Thật là một đứa trẻ xinh đẹp và ngoan ngoãn.”
Người phụ nữ mỉm cười, cúi xuống vuốt nhẹ mái tóc ngắn hơi rối của cậu, sau đó lại xoa xoa hai má cậu như thể không cưỡng lại được sự đáng yêu này.
“Hắn là con nhặt được trong rừng.”
Narcissus thuận tay ném con mồi xuống vai, thản nhiên nói:
“Mẫu thân, con muốn nuôi hắn.”
Tiêu Táp: “…”
"Nuôi" là có ý gì? Cậu không phải thú cưng, có thể đổi cách nói khác không vậy?
Người phụ nữ không phản đối, chỉ nắm lấy tay cậu dắt vào nhà, dịu dàng nói:
“Vậy cứ để cậu bé làm huynh đệ của con mà ở lại đi. Một đứa trẻ xinh đẹp và đáng yêu như thế bước vào nhà chúng ta, phụ thân con nhất định cũng sẽ đồng ý.”
Cứ như vậy, Tiêu Táp bị một nhà Narcissus thu nhận.
Phụ thân của Narcissus là Hà thần Cephissus còn mẫu thân Liriope lại là một Thủy Tiên Nữ. Nói cách khác, cả nhà bọn họ đều không phải phàm nhân.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Cephissus sử dụng thần lực, cậu đã trố mắt, há hốc mồm, đến nay vẫn còn cảm thấy mất mặt.
Sau hai ngày lặng lẽ quan sát, cậu cuối cùng cũng có một nhận thức rõ ràng về thế giới mình đang ở.
Cậu suy đoán rằng mình đã mang theo giao diện trò chơi xuyên đến một thế giới thần thoại phương Tây nào đó. Không trách được trước đó khi cậu làm lều trại biến mất, Narcissus chỉ hơi ngạc nhiên mà không hề có chút nào hoảng sợ—vì đây vốn dĩ không phải một thế giới vận hành theo khoa học!
Sau khi đã hiểu rõ hoàn cảnh, tâm trạng Tiêu Táp cũng nhẹ nhõm hơn. Từ đó, cậu không còn dè dặt khi sử dụng giao diện trò chơi nữa.