Tiêu Táp mơ hồ tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra. Trước mắt cậu là một bầu trời xanh thẳm.
Thật là… trời xanh đẹp quá…
Nhưng mà… có gì đó không đúng lắm…
Cậu nhớ rõ mình đang ở nhà chơi game, còn đang đánh phó bản cơ mà? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Tiêu Táp giật mình, vội ngồi dậy. Khi cúi đầu xuống, cậu chợt trông thấy một đôi chân nhỏ trắng nõn đáng yêu. Không những không đi giày, mà ống quần trắng còn được buộc bằng sợi tơ hồng, lại có cả những dải tua rua mềm mại, trông vô cùng nữ tính.
Nhưng mà… đôi chân nhỏ xinh này… hình như… là của chính cậu?!
Toàn thân Tiêu Táp run lên. Một dải lụa đỏ quấn tóc thoáng lướt qua trước mắt. Theo bản năng, cậu đưa tay giật mạnh, lập tức cảm nhận được cơn đau nhói nơi da đầu.
Tiêu Táp sững sờ. Cậu cảm thấy không ổn chút nào.
Nhìn về phía xa, cậu thấy một hồ nước trong xanh. Không kịp suy nghĩ nhiều, cậu vội vàng chạy tới.
Mặt nước phản chiếu hình ảnh một đứa trẻ nhỏ nhắn, xinh đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ.
Đứa bé ấy mặc một bộ xiêm y đỏ tinh xảo, đeo trang sức vàng cùng vòng tay. Phần dưới là quần trắng đơn giản, để lộ cánh tay và bắp chân trắng nõn. Sau lưng cõng hai thanh song kiếm, vỏ kiếm phủ đầy hoa anh đào rực rỡ.
Hai bên má có những lọn tóc hơi dài, được buộc lại bằng dải lụa đỏ, tết thành hai bím tóc nhỏ. Làn da trắng mịn, tóc mái hơi lộn xộn, trên trán điểm một dấu chu sa đỏ. Đôi mắt to tròn, đuôi mắt hơi cong lên, môi mím chặt. Gương mặt xinh đẹp ấy không hề có chút ý cười, thần sắc lại nghiêm túc một cách lạ thường.
Sự tĩnh lặng bao trùm, một thân ảnh nhỏ bé ngồi bệt xuống bên hồ, cả người bủn rủn.
Dáng vẻ của đứa trẻ này… thực sự quá quen thuộc.
Rõ ràng đây chính là nhân vật Thất Tú Shota mà cậu đã khổ công luyện trong trò chơi, chỉ để "bán manh" kiếm hảo cảm với nữ game thủ!
Trên người mặc chính là bộ thời trang môn phái cấp 70, sau lưng đeo cây trị liệu Cam Vũ Anh Hoa Túy cấp 90.
Vậy tức là… cậu đã biến thành nhân vật mình chơi trong game sao?!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?!
Cậu nhớ lại trước đó, khi vừa thu phục con sủng vật môn phái thứ sáu – Phi Tâm, còn chưa kịp vui mừng thì đã bị bạn bè kéo đi đánh phó bản huyết chiến 25 người.
Ở thời đại này, trang bị rơi ra từ huyết chiến 25 người vốn đã không còn theo kịp nhu cầu, mọi người tham gia chỉ để lấy thành tựu mà thôi.
Đến khi đánh đến Boss cuối – Nam Thần, vì đội ngũ thiếu trị liệu, cậu buộc phải đổi từ tâm pháp sát thương sang tâm pháp trị liệu.
Nhưng ai ngờ, quá nhiều người mới không quen cơ chế, lại còn không chịu nghe chỉ huy, khiến cả đội bị Boss Nữ Thần mê hoặc mà chém giết lẫn nhau. Cả healer trong đoàn cũng bị khống chế, quay sang buff máu cho Boss.
Cậu vừa phải hồi máu cho cả đội, vừa phải giữ máu cho tank, nhưng đến lượt mình thì nội lực cạn kiệt. Cuối cùng, khi chỉ còn lại chút máu, hắn bị một chiêu chí mạng vô tình của Minh Giáo – kẻ cũng vừa trúng mê hoặc – tiễn về thành.
Đánh huyết chiến mà thành ra thế này thì đúng là quá đáng rồi!
Giận quá, cậu đập mạnh bàn phím, không cẩn thận hất đổ ly nước trái cây bên cạnh… Và rồi—
Vậy có nghĩa là… cậu bị điện giật chết, sau đó xuyên hồn vào chính nhân vật của mình trong game? Nhưng chẳng phải Thất Tú đang ở trong phó bản huyết chiến sao? Sao đây lại là trời xanh, cỏ biếc, hồ nước?
Rốt cuộc đây là nơi nào?!
—"Ọc ọc..."
Tiêu Táp ngẩn người hồi lâu, cuối cùng bị cơn đói kéo về thực tại.
Thầm nghĩ, ngày xưa luyện cấp đã phải tự tay chế biến vô số món ăn, nếu giờ đây túi đồ trong game cũng có thể dùng thì tốt biết mấy!
Một ý niệm chợt lóe lên rồi tan biến, nhưng trong đầu cậu bỗng như bị cấy vào ký ức xa lạ—trước mắt hiện ra một khung vuông.
Nền khung màu xám, chính giữa là một tiểu nam hài mặc hồng y, bên cạnh là các ô hiển thị vị trí trang bị.
Đây rõ ràng là giao diện nhân vật trong game online! Chỉ khác là ô tọa kỵ ở góc dưới bên phải đã biến thành "kỵ sủng," thanh danh vọng biến mất, còn thanh chiến giai bị thay thế bởi một mục khác.
Tiêu Táp chợt dâng trào kinh hỉ. Cậu đã nói rồi mà, xuyên qua sao có thể không có bàn tay vàng được chứ!
Chẳng lẽ giống như những tiểu thuyết mạng mà cậu thường đọc, trên người cậu có một hệ thống trò chơi thần kỳ, có thể tuyên bố các loại nhiệm vụ, hoàn thành xong thì nhận được phần thưởng phong phú, giúp cậu thống nhất thiên hạ, xưng vương xưng bá, đạt được danh tiếng thiên cổ, khiến muôn đời sau kính ngưỡng?
Trong lòng cậu, sự tĩnh lặng như bị tiêm một liều "máu gà", hưng phấn không thôi.
Nhưng khi kiểm tra lại một lần nữa, cậu chỉ biết cười lạnh. Trời còn chưa tối, sao cậu có thể mơ mộng hão huyền như vậy?
Trên người cậu, ngoài bộ trang phục, kỵ sủng, và giao diện các bộ vị trang bị, cái gì cũng không có!
Không có gì có thể nhìn thấy như huyết điều lam điều, không có phân biệt rõ ràng giữa các danh xưng, không có bạn bè giao diện... Tất cả chỉ là ảo ảnh bay lơ lửng trên chân trời.
Mặc dù có thể sử dụng hai loại tâm pháp, Băng Tâm Quyết và trị liệu Vân Thường Tâm Kinh, nhưng đại đa số chiêu thức của chúng đều cần có trạng thái kiếm vũ mới có thể sử dụng, mà để tích lũy kiếm vũ lại yêu cầu xoay vòng vòng!
Cái trò xoay vòng vòng này! Cậu trước đây sao lại cảm thấy những chiêu thức này thật là ngớ ngẩn, rồi cười nhạo những người dùng kiếm vũ như đang quay chong chóng, thô lỗ và không có thẩm mỹ…
Nghĩ đến tương lai, mỗi bước đi đều phải xoay vòng, cậu không biết liệu có còn cách nào chơi đùa được không.
Tuy vậy, đó không phải là vấn đề chính. Vấn đề cấp bách là phải hiểu rõ đây là nơi nào, rồi mới quyết định bước tiếp theo sẽ làm gì.
Cậu hiện tại trong thân thể này là một Thất Tú shota, liệu có phải nên quay lại Thất Tú Phường?
Khi nghĩ đến những cô gái nhỏ dễ thương ở Thất Tú Phường, cậu đột nhiên cảm thấy mặt nóng bừng, im lặng đỏ mặt.
Muốn sống giữa đám cô gái nhỏ…Ừm.. bỗng nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, không biết phải làm sao.