Con ngựa phi nước đại một hồi lâu, thấy phía sau không có ai đuổi theo, nữ tử mới thả lỏng.
Lục Li Thông dốc sức chạy suốt quãng đường dài, cũng đã thấm mệt. Nàng kéo dây cương, ghìm ngựa dừng lại.
Người này ôm Tiêu Táp xuống ngựa, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nàng đưa mắt nhìn cậu, khẽ cười rồi nói: “@#&%¥.”
Tiêu Táp : “?”
Nữ tử ngước nhìn bầu trời rực rỡ ánh hoàng hôn, không biết lấy từ đâu ra hai quả táo, rồi đưa một quả vào tay Tiêu Táp. Nàng mỉm cười, nói: “¥&,#¥¥%.”
Tiêu Táp còn đang ngẩn người, nàng đã vươn tay xoa đầu cậu, sau đó xoay người bỏ chạy.
Cậu nhìn xuống quả táo trong tay, rồi lại dõi theo bóng lưng nàng dần biến mất giữa rừng rậm.
Rốt cuộc... đây là chuyện gì vậy?
“%*, &%¥#.”
Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên rất gần, sát bên tai cậu.
Tiêu Táp giật mình quay phắt lại, tròng mắt suýt nữa trừng rơi ra ngoài.
Cái gì đây? Điểu nhân? Hay nhân điểu?
Trước mặt cậu là một đứa trẻ trần trụi, thân hình nhỏ bé nhưng có đến ba cái đầu. Mái tóc ngắn xoăn nhẹ, đôi mắt xanh thẳm kỳ dị, sau lưng mọc ra hai chiếc cánh trắng. Trên tay nó cầm một bộ cung tiễn nhỏ, lơ lửng giữa không trung, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngạo mạn.
Tiêu Táp quan sát sinh vật trước mặt như thể đang nhìn qua kính viễn vọng Tây Dương, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt. Cậu nhịn không được vươn tay kéo thử đôi cánh phía sau đối phương, tò mò hỏi:
“Ngươi là thứ gì? Đây là cánh thật sao?”
Trong trò chơi có loại sinh vật này à? Không đúng, ngay cả Assassin còn có thể biến thành dị hình, có lẽ hệ thống(1)thực sự có thể tạo ra một loài điểu nhân như thế này.
Đứa trẻ kia bị hành động của Tiêu Táp chọc tức đến mức mặt đỏ bừng. Nó vung vẩy bộ cung tiễn nhỏ trong tay, lớn tiếng kêu gào. Cậu nghe không hiểu ngôn ngữ của nó, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt cũng có thể đoán được chắc chắn là đang chửi rủa.
Mắng chửi một hồi lâu, thấy Tiêu Táp vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngác, đứa trẻ kia đảo mắt, dường như nảy ra ý gì đó.
Nó bay vòng quanh cậu một lượt, thẳng đến khi cậu suýt không nhịn được muốn đưa tay chạm vào những chiếc lông mềm trên cánh nó, thì bất thình lình—
BỐP!
Một cú quất mạnh bằng chiếc cung nhỏ giáng thẳng xuống đỉnh đầu Tiêu Táp.
Cơn đau nhói bùng lên khiến cậu hoa mắt, trước mặt hiện đầy sao, ôm đầu suýt nữa thì bật khóc thành tiếng.
“Hừ! Ngươi, tên phàm nhân vô lễ kia! Dám cả gan mạo phạm ngài Eros vĩ đại!”
Giọng nói non nớt nhưng đầy giận dữ vang lên bên tai, nhưng điều kỳ lạ là lần này cậu nghe hiểu từng chữ một.
Cậu ôm đầu, mờ mịt nhìn đứa trẻ, lẩm bẩm: “Sao thế này? Sao tự nhiên mình lại nghe hiểu?”
“Đây là năng lực ngài Eros vĩ đại ban cho ngươi đó, đồ phàm nhân ngu muội! Còn không mau cúi đầu tạ ơn ta?”
Đứa trẻ trước mặt khoanh tay chống nạnh, dáng vẻ đắc ý vô cùng.
“Eros?” Tiêu Táp nhíu mày, lắc đầu, “Chưa từng nghe qua.”
Tiêu Táp hung hăng siết chặt tay, trong lòng dâng lên một cảm giác giống như muốn hành hung, nhưng rồi lại kiềm chế xúc động.
Eros vui vẻ xoay tròn thân hình nhỏ bé, trên mặt vẫn còn đắc ý tràn trề: “Tên Apollo ngu xuẩn tự đại kia, ta mới không để hắn dễ dàng đắc thủ đâu! Một nữ nhân lập chí độc thân(2), đúng là lựa chọn hoàn hảo nhất! Ha ha, mấy ngày nay theo đuổi bất lợi, chắc chắn khiến hắn mất mặt ê chề! Giờ thì Eros ta phải nhanh chân đi xem bộ dạng xấu hổ thảm hại của hắn mới được!”
Nói xong, nó liền mở rộng đôi cánh, oai phong lẫm liệt, khí thế hiên ngang mà bay đi. Tốc độ nhanh đến mức ngay cả Tiêu Táp muốn vươn tay bắt lại cũng không kịp.
Vậy rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?
Cậu bất đắc dĩ thở dài, đành phải tự mình giúp Lục Li Thông xử lý vết thương.
Nhưng cậu lại không biết y thuật, làm sao có thể chữa trị? Đành lấy hết thuốc trong túi ra, cả thuốc uống lẫn thuốc bôi, tất cả đều dùng cho Lục Li Thông.
Cũng may Lục Li Thông đại khái hiểu rằng đây là thuốc trị thương cho mình, nên không hề phản kháng mà ngoan ngoãn tiếp nhận.
Nhìn thấy vết thương dần dần cầm máu, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Như một phần thưởng cho kẻ bị ủy khuất suốt cả ngày hôm nay, cậu lấy ra một nắm hoàng trúc thảo cho Lục Li Thông ăn, chờ nó ăn xong rồi mới thu hồi nó vào giao diện trò chơi để nghỉ ngơi.
Tiêu Táp ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng đã hoàn toàn khuất sau dãy núi, dù cậu không am hiểu địa lý cũng biết rằng đi đường trong rừng vào ban đêm là một hành động cực kỳ nguy hiểm.
Đi thêm một đoạn không xa, cậu phát hiện một bãi cỏ dựa lưng vào núi. Ý niệm vừa động, cậu liền lấy ra "Địa Dư Thiên Cái" từ túi đồ trong trò chơi, đặt ngay ngắn trên mặt đất, rồi lại lấy thêm một chiếc đèn lồng trang trí treo lên trên.
"Địa Dư Thiên Cái" là một vật trang trí dành cho người chơi nạp phí, khi mở ra sẽ biến thành một chiếc lều trại hai người vừa hoa lệ vừa tinh xảo, bên trong còn có bàn trà và gối mềm. Đây là vật trang trí cực kỳ được người chơi yêu thích trong trò chơi, là đạo cụ lý tưởng cho những cuộc lữ hành, gặp gỡ muội tử hay kết giao huynh đệ.
Từ khi xuyên qua thế giới này, Tiêu Táp phát hiện những vật trang trí đeo lưng hay đeo eo đều biến mất, phải mở túi đồ ra mới biết chúng vẫn còn tồn tại trong đó.
Hiện tại, khi không cần thiết, cậu cũng không muốn đeo mấy thứ này trên người. Những món nhỏ thì không nói, nhưng những món lớn như "Địa Dư Thiên Cái" hay đàn cổ… thật sự rất nặng!
Trên lưng cậu vốn đã có song kiếm, nếu còn đeo thêm mấy thứ khác… cậu thật sự không muốn sau khi lần thứ hai phát dục lại biến thành một chú lùn.
Lười biếng dựa vào gối mềm, Tiêu Táp ôm lấy bụng đói đã hành hạ suốt cả ngày, lấy ra vài chiếc bánh cuốn chỉ bạc cùng năm đồng tiền liên kết ăn lót dạ. Đến lúc này, cậu mới thực sự cảm thấy thư giãn.
Sắc trời dần dần tối lại, mọi âm thanh cũng chìm vào tĩnh lặng, giữa núi rừng chỉ còn vang vọng tiếng côn trùng rả rích và chim hót xa xa.
Trong bầu không khí tĩnh mịch này, Tiêu Táp không khỏi nhớ về cuộc sống hiện đại cùng gia đình của mình.
Cậu sinh ra trong một gia đình truyền thống. Ông nội là một bậc thầy quốc họa, tính cách nghiêm túc và cứng nhắc, nhưng vẫn luôn nhớ mang cho đứa cháu trai vừa tròn 18 tuổi món bánh gạo hấp mà ngày bé cậu thích ăn.
Cha là một giáo sư quốc học, nghiêm khắc và cổ hủ, nhưng mỗi khi cậu ra ngoài đều dặn dò phải chú ý đèn đỏ đèn xanh, lái xe không được quá tốc độ.
Mẹ là giáo viên cổ nhạc, tính tình đoan trang hòa nhã, ngày nào cũng kiên trì chuẩn bị bữa sáng cho cậu, chẳng hề phiền hà. Bởi lẽ dạ dày cậu không tốt, lại có chút bệnh vặt do dị ứng, bà sợ cậu không ăn sáng sẽ đau dạ dày, cũng lo cậu ăn đồ bên ngoài không sạch sẽ mà phát dị ứng.
Cậu còn có một anh trai, hiện đang học tiến sĩ. Bình thường ít nói, trầm mặc, nhưng mỗi khi cậu về nhà trễ liền gọi đến bảy, tám cuộc điện thoại, sợ cậu lạc đường không tìm được cửa nhà vậy.
Tiêu Táp cảm thấy hốc mắt dần nóng lên. Trong đêm khuya yên tĩnh thế này, dường như mọi nỗi nhớ trong lòng đều bị khơi gợi lên.
“Tiểu hài tử, sao ngươi lại ở đây?”
Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, lập tức khiến nước mắt sắp trào ra của cậu bị dọa rút trở về.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, qua ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn lồng trên lều trại, có thể thấy trên con đường nhỏ phía trước không xa, một thiếu niên tuấn tú đang đứng đó. Trông y chừng 15-16 tuổi, trên vai còn vác theo một con vật trông giống như con hươu.
“Ngươi là hài tử từ đâu đến? Sao lại một mình xuất hiện trong rừng thế này? Ở đây có lợn rừng hung dữ và cả gấu xám nữa, không phải nơi mà một tiểu hài tử như ngươi nên đến.” Thiếu niên tiếp tục nói.
“Ta bị lạc đường.”
Thấy đối phương dường như không có ác ý, Tiêu Táp bước ra khỏi lều, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, làm ra vẻ nghiêm túc, đôi mắt hạnh to tròn nhìn thiếu niên trước mặt. Nhưng không ngờ, vẻ mặt non nớt đáng yêu của cậu khi cố làm nghiêm túc lại trông buồn cười đến lạ.
“Ngươi có biết đây là đâu không? Muốn đi Trung Nguyên thì phải theo hướng nào?”
Nghe vậy, thiếu niên nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
“Trung Nguyên? Đó là nơi nào?”
-----Giải thích:
(1) bản gốc là Quách WW
(2) người phụ nữ quyết tâm sống độc thân