Câu nói “đương nhiên” làm Kỳ Duyên bật cười, sự khinh thường trong đôi mắt cô càng rõ ràng hơn: “Tôi họ Kỳ, không phải họ Tống. Hơn nữa, nếu tính toán cho đúng, người nợ tôi là Tống Minh Duệ. Vậy thì, tại sao tôi phải trả giá vì anh ta? Thật buồn cười!”
Cô nhìn thẳng vào mắt ông Tống, giọng nói trầm ổn nhưng đầy thách thức: “Đầu óc ông có vấn đề thì nên đi khám đi. Nếu để lâu sẽ nặng thêm đấy. Tôi nhắc lại lần cuối: Tôi và nhà họ Tống đã cắt đứt quan hệ. Nếu bây giờ ông thả tôi ra, tôi có thể xem xét nhẹ tay với các người.”
Ba Tống thoáng giật mình trước sự bình tĩnh và gan góc của cô. Đối diện với ánh mắt kiên định của Kỳ Duyên, ông ta không khỏi cảm thấy có chút khâm phục. Nhưng rồi, nụ cười lạnh nhạt lại hiện lên môi ông ta.
“Cô quá ngây thơ, quá trẻ con. Những lời cô nói chẳng có giá trị gì, cũng không đe dọa được ai cả.”
Ông ta bước tới gần hơn, giọng nói lạnh lùng: “Cô chuẩn bị tinh thần đi, đôi mắt này là giá trị duy nhất của cô đối với nhà họ Tống.”
Ba Tống rời khỏi căn phòng, để lại Kỳ Duyên bị trói trên ghế trong một căn phòng nhỏ bừa bộn.
Tin tốt: Căn phòng này có rất nhiều đồ vật cô có thể dùng để thoát khỏi dây trói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play