Dù sao thì cô đã chấp nhận thế giới này, và người trước mặt cũng từng giúp cô vượt qua nguy hiểm. Cô cũng không ghét Tần Dật, thậm chí đôi khi, trái tim còn khẽ rung động khi ở bên anh.
Gió mang tiếng nói của Kỳ Duyên vút qua: “Nếu bây giờ có một bó hoa, tôi nghĩ chúng ta có thể đổi cách xưng hô rồi.”
Tần Dật đứng đó vài giây, rồi đột nhiên quay người chạy thẳng về phía siêu thị gần khu phố. Vừa chạy, anh vừa hét lớn: “Chờ anh ở đây! Đừng đi đâu nhé!”
Kỳ Duyên đứng đó, nhìn bóng dáng như vận động viên chạy nước rút của anh mà bật cười.
“Được rồi, tôi sẽ chờ hoa của anh.”
Nhưng cô chưa kịp tận hưởng cảm giác ngọt ngào của việc được tỏ tình, thì thế giới trước mắt đột ngột tối sầm.
Khi tỉnh lại, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt hai người trung niên quen thuộc. Nhìn thấy họ, Kỳ Duyên bật cười châm biếm: “Không phải chúng ta đã thỏa thuận cắt đứt quan hệ sao? Ông Tống, bà Tống, Tết nhất các người bắt tôi tới đây là có ý gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT