Nghe nói như thế, trong lòng mẹ Cố thấy an ủi cực kỳ, vừa định nói thịt kia làm cho Ngôn Ngôn ăn, hai ông bà bọn họ ăn ngon như vậy làm gì.
Bên này Lâm Vân Khê đã ôm đứa bé đi rồi.
Vừa đi, vừa dặn dò: “Xong việc thì tới, con không qua gọi hai người đâu.”
Mẹ Cố cười gật đầu, so với Lưu Xảo Xảo, ấn tượng của bà đối với con dâu thứ hai tốt hơn rất nhiều.
Lâm Vân Khê ôm Ngôn Ngôn về đến nhà, vì về trễ một chút nên nhiệt độ thức ăn cũng vừa đủ.
Lâm Vân Khê bưng thức ăn đến nhà chính, ôm con trai ngồi trên đùi mình, cầm bát cơm đút từng chút một.
Cố Gia Ngôn rúc vào lòng mẹ, ăn một miếng cơm một miếng trứng hấp rất ngon, ăn vui vẻ đến nỗi thậm chí hừ hừ ra tiếng.
“Ăn có ngon không?” Lâm Vân Khê xoa xoa mặt cậu bé, cười hỏi.
“Ngon ạ.” Cố Gia Ngôn đã có thể hiểu sương sương ý của mẹ, cậu bé gật mạnh cái đầu nhỏ.
Dáng vẻ đáng yêu như vậy khiến Lâm Vân Khê mềm lòng, cô không chút keo kiệt khen: “ y da, cục cưng của chúng ta thật đáng yêu.”
Cố Gia Ngôn cười híp mắt, cậu bé thật sự rất thích người mẹ hiện tại.
Cho con ăn xong, Lâm Vân Khê mới bắt đầu ăn cơm.
Không thể không nói đồ của không gian ăn rất ngon, cơm mềm dẻo thơm ngon, sườn xào chua ngọt mềm mại rút xương, ngon mà không ngấy.
Cà chua xào trứng gà chua ngọt vừa miệng, dưa chuột trộn làm món khai vị khá bắt cơm, thịt băm hấp trứng tươi ngon mềm mại.
không biết từ lúc nào, Lâm Vân Khê đã quét sạch toàn bộ đồ ăn, còn ợ một cái.
Sau năm cô 18 tuổi rời khỏi cô nhi viện, sống tự lập một mình, kỹ năng sống phải nói là đỉnh của chóp.
Nhất là tài nấu nướng, cho dù ăn một mình, Lâm Vân Khê cũng sẽ tỉ mỉ chế biến thức ăn.
Sau khi có không gian, khứu giác và vị giác của cô càng thêm mẫn cảm nhạy bén, cộng thêm thiên phú rất mạnh và sự dạy dỗ của một người thầy nổi tiếng, khả năng nấu nướng của cô tất nhiên rất điêu luyện.
Lâm Vân Khê nấu ăn không rập khuôn theo công thức, ngược lại cô có thể căn cứ vào đặc điểm của nguyên liệu nấu ăn, cân đo đong đếm, phát huy đến mức cao nhất.
Ngay cả vị sư phụ từng làm những bữa tiệc long trọng cho nhà nước sau khi ăn xong, cũng giơ ngón tay cái lên khích lệ, Lâm Vân Khê nấu ăn đều rất kỹ lưỡng tỉ mỉ, không hề qua loa sơ sài.
Ngửi mùi thơm, nếm mùi vị, ăn xong nhưng hương vị vẫn còn đọng lại mãi.
Món ăn cô làm chủ yếu lấy món ăn gia đình làm chủ đạo, luôn giữ hương vị vốn có của thức ăn, nhưng lại có thể mang đến cho người ta cảm nhận bùng nổ vị giác mạnh mẽ.
Sau khi ăn xong, Lâm Vân Khê kéo Ngôn Ngôn đi vài vòng dưới mái hiên tiêu cơm, ăn xong rồi nằm không tốt cho dạ dày.
Nhìn Ngôn Ngôn buồn ngủ không mở mắt ra được, Lâm Vân Khê ôm cậu bé lên giường, vỗ nhẹ cái bụng nhỏ của cậu bé, dỗ cậu bé ngủ.
Sau khi Ngôn Ngôn ngủ, Lâm Vân Khê chuẩn bị vào bếp dọn dẹp bát đũa, vừa xoay người thì phát hiện có gì đó hơi sai sai.
Cô nhìn lại, bàn tay nhỏ bé của Ngôn Ngôn nắm chặt góc áo cô.
Lâm Vân Khê cẩn thận tách ngón tay cậu bé ra, lúc này Ngôn Ngôn như cảm nhận được.
Trong lúc ngủ cậu bé nhắm mắt lại, lại bĩu môi, mang theo tiếng khóc nức nở.
“Mẹ, mẹ.”
“Ui, mẹ ở đây, mẹ ở đây.”
Nhìn con trai thiếu cảm giác an toàn, hốc mắt Lâm Vân Khê ửng đỏ, không quan tâm đến công việc trong bếp nữa.
Cô cởi giày, nằm nghiêng trên giường, ôm con trai vào lòng nhẹ giọng trấn an.
“Mẹ ở cùng con, ngủ đi.”
Trải qua một buổi sáng cực kỳ ảo diệu, Lâm Vân Khê cũng mệt mỏi, cô từ từ nhắm mắt lại.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Lâm Vân Khê cảm thấy ngứa ngáy trên mặt.
Cô chậm rãi mở mắt, thấy Ngôn Ngôn duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chọc mặt cô.
“Á!” Cố Gia Ngôn thấy mẹ tỉnh lại, vội vàng thu ngón tay lại, mở to đôi mắt vô tội.
“Bé hư, quấy rầy mẹ ngủ.” Lâm Vân Khê đẩy con trai ngã xuống giường, gãi chỗ ngứa của cậu bé.
Cố Gia Ngôn cười đến thở không ra hơi: “Đừng, đừng.”
Lâm Vân Khê "trả thù" xong, cô giả bộ hung dữ hỏi: “Lần sau còn dám không?”
Cố Gia Ngôn nhanh chóng lắc đầu, sợ mẹ đổi ý lại tới gãi ngứa mình.
Hai mẹ con ở trong phòng ngủ chơi đùa một phen, Lâm Vân Khê ôm Ngôn Ngôn ra sân rửa mặt.
“Bảo bối muốn đi tìm các anh trai chơi không?” Cô hỏi.
Cố Gia Ngôn tựa vào lòng mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự chống cự: “Không cần, anh không chơi.”
Nghe con trai nói như vậy, Lâm Vân Khê cũng không cảm thấy kỳ lạ, đám nhóc hơi lớn một chút bình thường đều không muốn chơi cùng đứa nhỏ hơn.
“Anh không chơi, vậy mẹ chơi với cục cưng của chúng ta được không?”
“Được ạ.” Trải qua buổi trưa ở chung, Cố Gia Ngôn đã buông lỏng phòng bị với mẹ, cậu bé nói giọng trẻ con.
Vườn rau trong sân vẫn hoang vu cũng không phải chuyện tốt, Lâm Vân Khê định trồng chút rau dưa trong nhà thường ăn.
Như vậy vừa vặn có thể giải thích nguồn gốc rau dưa trong không gian, tránh nghi ngờ, hơn nữa cô thật sự cũng không tiện đến vườn rau của mẹ Cố hái rau.
Nói làm là làm, Lâm Vân Khê cầm cuốc bắt đầu dọn dẹp cỏ dại trong sân, dùng cào xới tơi đất, Lâm Vân Khê vừa làm việc vừa chú ý đến con trai.
Cố Gia Ngôn ngồi trên ghế nhỏ dưới mái hiên, trong tay cầm một quả táo lớn đỏ rực, dùng răng sữa gặm từng chút một.