Thấy Lâm Vân Khê nhìn qua, Cố Gia Ngôn chạy chậm tới, thân thiết đút quả táo vào miệng mẹ.
Lâm Vân Khê thuận thế cắn một miếng, thổi phồng nói: “ y da, quả táo cục cưng của chúng ta cho ăn ngọt nhất.”
Cố Gia Ngôn bị chọc cười khanh khách, ngay lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé bị phơi nắng đến đỏ bừng, tóc đổ mồ hôi.
Lâm Vân Khê hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, đau lòng nói: “Mau đi qua kia ngồi dưới mái hiên ngồi đi, mẹ sẽ xong ngay thôi.”
Nghe vậy, Cố Gia Ngôn nghe lời hì hục bò lên ghế ngồi xuống, chân nhỏ lắc lư giữa không trung.
Nhìn cảnh tượng đáng yêu như vậy, Lâm Vân Khê không thấy mệt, thắt lưng cũng không mỏi nữa.
Kế tiếp, cô lấy ra lấy ra một ít hạt giống đã được tối ưu hóa trong không gian, gieo đều đều khắp vườn, cuối cùng tưới nước Linh Tuyền lên.
Sau khi dọn dẹp vườn rau xong, Lâm Vân Khê đi tới bên giếng rửa sạch hai tay, lấy ra một quả cà chua để ăn.
Cà chua trong không gian chua ngọt ngon miệng, mọng nước, ăn một miếng khiến khoang miệng người ta tươi mát, cà chua hiện đại bị người trồng ép chín non quả thực không có cách nào so sánh với cái này.
Mặt trời bốn năm giờ chiều không nắng quá gắt, cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, lành lạnh mát mẻ thấm vào ruột gan.
Trong lòng Lâm Vân Khê có sáng kiến, cô đứng lên vung tay: “Cục cưng, chúng ta đi làm một việc lớn.”
Cô xoay người tránh ánh mắt Cố Gia Ngôn, lấy ra hai cái lồng, tiếp theo hai người đi tới một hồ nước dài đầy rong rêu dưới chân núi.
Lâm Vân Khê bỏ vào trong lồng một cục gan heo đã ngâm qua bằng nước Linh Tuyền, bỏ chúng vào trong nước, cũng đánh dấu xong xuôi.
Đúng vậy, cô đến để bắt tôm hùm đất.
Trong ký ức của nguyên chủ, ở nông thôn có rất nhiều tôm hùm đất, tôm hùm đất ở khắp mọi nơi, dưới ao, trong ruộng và mương nhỏ.
Nhưng người ở đây cho tới tận bây giờ cũng không ăn, một là do thời đại này ở nông thôn thường gặp cảnh cơm ăn không đủ no, mọi người một lòng nghĩ cơm gạo mới có thể lấp đầy bụng.
Huống chi, cá tôm hùm đất trong sông nếm thử tuy tươi ngon, nhưng cũng không thể làm món chính.
Mặt khác, không có nhiều loại gia vị và phương pháp nấu ăn như hiện đại, tôm hùm đất nấu ra ăn không ngon, vì vậy rất ít người muốn lãng phí thời gian và gia vị để làm.
Cho nên công dụng nhiều nhất của tôm hùm đất chính là bắt về băm nhỏ cho gà vịt trong nhà ăn, ngoại trừ có thể tiết kiệm chút lương thực, còn có thể gia tăng tỉ lệ gà vịt đẻ trứng.
Nhưng điều này trong mắt Lâm Vân Khê chắc chắn là phung phí của trời, phải biết rằng ở hiện đại, tôm hùm đất đã trở thành món ăn ngon không thể hoặc thiếu trên quán thịt nướng trong chợ đêm, không có tôm hùm đất ăn khuya là không có linh hồn.
Nửa tiếng sau, Lâm Vân Khê vớt lồng lên khỏi mặt nước, ngay sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Chỉ thấy trong lồng chật ních tôm hùm đất nhỏ, ngoài lồng còn có mấy con quơ kìm liều mạng chen vào bên trong.
Không thể phủ nhận, đây đều là công lao của nước Linh Tuyền, linh khí bên trong có lực hấp dẫn khó hiểu đối với động vật.
“Mẹ, mẹ, nhìn kìa.” Cố Gia Ngôn cũng nhìn đến ngây người, chỉ vào bên cạnh vui mừng kêu lên.
“Mẹ giỏi quá chứ gì.” Mặt Lâm Vân Khê kiêu ngạo, chờ con trai khen ngợi.
Chỉ trong nửa ngày, Lâm Vân Khê đã chiếm một vị trí rất lớn trong lòng Cố Gia Ngôn.
Cậu bé không hề che giấu sự sùng bái đối với mẹ, chớp đôi mắt to tròn, học giọng điệu của mẹ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nghiêm túc, dùng giọng nói khích lệ nói: “Mẹ giỏi quá, quá giỏi lun~”*
“Cảm ơn cục cưng.”
Lâm Vân Khê vui vẻ cười xong, bắt đầu bỏ tôm hùm đất nhỏ vào trong sọt, ngoại trừ tôm hùm đất ra, trong lồng còn có bảy tám con cá trê vàng.
Đây là thứ tốt, thường xuyên ăn cá trê có thể thúc đẩy sự phát triển trí tuệ, tăng cường sức miễn dịch của cơ thể, phòng ngừa thiếu máu và điều tiết huyết áp.
Ngoài ra, thịt cá trê tươi ngon, không có gai nhỏ, rất thích hợp cho trẻ em và người già ăn.
“Thím Hai, hai người đang làm gì vậy?” Lúc Lâm Vân Khê đang tính coi tối nay mấy con cá này nên nấu món gì, trên sườn núi xa xa truyền đến tiếng trẻ con hét lên.
Chỉ chốc lát sau, một đám trẻ con chậm chạp chạy xuống sườn núi, đi tới bên hồ nước, ngồi xổm bên cạnh Lâm Vân Khê nhìn cô bận rộn.
Đứa dẫn đầu kêu la lúc nãy chính là cháu trai Cố Gia Hào của cô, phía sau là Cố Đại Ny, Cố Nhị Ny, Cố Tam Ny và Cố Gia Kiệt.
Cố Đại Ny, Cố Nhị Ny và Cố Gia Hào là con của anh cả nhà họ Cố, Cố Phong, Cố Tam Ny và Cố Gia Kiệt nhỏ nhất là con của em ba nhà họ Cố Cố Đào, mấy đứa trẻ bình thường thường cùng nhau lên núi cắt cỏ heo.
Nhà họ Cố ngoài ba anh em Cố Phong, Cố Tranh và Cố Đào ra, còn có một người chị cả Cố Đình lấy chồng xa.
Bởi vì lấy chồng xa, chỉ gặp qua hai lần vào ngày kết hôn và lễ mừng năm mới, cho nên hai người không thân thiết lắm.
Lâm Vân Khê vừa lượm tôm hùm đất, vừa trả lời cháu trai: “Đang bắt tôm hùm đất.”
“Nhìn đi! Mẹ em đó, siêu giỏi luôn.” Cố Gia Ngôn tự hào ưỡn ngực, khoe chiến tích với các anh chị của mình.
Cố Gia Hào cô cùng chờ mong vươn đầu ra nhìn, còn tưởng rằng là thứ gì tốt.
Sau khi nhìn thấy một lồng tôm hùm đất nhỏ, nhất thời có hơi không biết nói gì.