Cố Gia Ngôn bĩu cái miệng nhỏ nhắn không muốn, hai tay cậu bé gắt gao ôm cổ mẹ, xoay người qua sống chết không liếc bà nội một cái.

Lâm Vân Khê không ngờ sức của một đứa trẻ có thể lớn như vậy, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại siết chặt cô thiếu chút nữa không thở nổi.

“Không sao đâu, mẹ, con ôm được mà.”

Mẹ Cố nhìn hai mẹ con thân mật trước mắt, ngược lại bà có vẻ giống như người xấu chia rẽ hai người.

Chẳng qua, trong lòng bà ấy rất vui vẻ, hy vọng con dâu có thể giữ mãi như này, chăm sóc con cái và gia đình nhỏ của mình thật tốt.

“Được rồi, bà nội không động vào cháu.” Mẹ Cố vỗ nhẹ mông Cố Gia Ngôn, sau đó hỏi Lâm Vân Khê.

“Trong nhà nấu cơm chưa, nếu không làm trưa nay thì ở lại đây ăn.”

Lâm Vân Khê còn chưa kịp từ chối, trong sân truyền đến một thanh âm chanh chua.

“Mẹ, mẹ tiết kiệm chút đi. Người ta ngày nào cũng ăn no uống say, chướng mắt cơm canh rau dưa nhà chúng ta.”

Người nói chuyện chính là con dâu thứ ba nhà họ Cố Lưu Xảo Xảo, cô ta và nguyên chủ xưa nay không hợp, hai người gặp mặt lúc nào cũng cãi nhau.

Bởi vì bị cô ta đẩy một cái mà nguyên chủ mất mạng, để Lâm Vân Khê xuyên qua.

Hai ngày nay bận việc đồng áng, trong nhà cố ý cắt một cân thịt chuẩn bị bồi bổ thân thể cho những người đi làm.

Một cân thịt nghe có vẻ nhiều, nhưng không chịu nổi khi trong nhà có hơn mười người, mỗi người chia một miếng sẽ không còn lại gì.

Huống hồ sáng nay mẹ chồng cô ta còn nấu cho Lâm Vân Khê một chén cháo gạo, đây là lương thực tinh đó, cô ta kêu con trai khóc lóc om sòm cũng không được chia một miếng nào.

Lưu Xảo Xảo càng nghĩ càng cảm thấy Lâm Vân Khê tới ăn chực, khóe mắt cô ta cay nghiệt nhìn về phía Lâm Vân Khê.

 

“Các người đã dọn ra ngoài ở riêng, đừng hòng xin xỏ đồ đạc từ nhà cũ.”

“Con nói gì thế, cho dù ở riêng, nó vẫn là con dâu của mẹ.” Mẹ Cố bất mãn trừng mắt nhìn con dâu một cái.

Cái miệng này của cô ta bình thường không biết đắc tội bao nhiêu người, còn không biết bớt bớt nói lại một chút.

Cố Gia Ngôn bị giọng nói bất ngờ làm cho sợ run rẩy, Lâm Vân Khê ôm con trai vào lòng trấn an: “Không sợ, không sợ.”

Cô tiếp tục nhìn về phía Lưu Xảo Xảo: “Em dâu, cô có thể yên tâm, chồng tôi mỗi tháng gửi tiền về nhà, muốn mua cái gì thì mua, tôi thật sự cũng chướng mắt cô cứ nhớ thương kia mấy thứ lặt vặt kia lắm rồi."

“Cô... tốt nhất là cô cứ chướng mắt tôi đi.” Lưu Xảo Xảo hừ một tiếng, lập tức nói với mẹ chồng.

“Mẹ, mẹ nghe thấy chưa, người ta không cần, mẹ cũng đừng gấp, cẩn thận mặt nóng dán mông lạnh.”

Mẹ Cố bên này cũng là tú tài gặp phải binh - - có lý lẽ nhưng nói không được.

Mấy năm trước điều kiện gia đình kém, con cái lại nhiều, nghèo đến không có cơm ăn, con trai thứ hai Cố Tranh của bà lúc ấy mới mười sáu tuổi.

Nhìn thấy tình huống trong nhà, anh không rên một tiếng xin nghỉ học ở trường, chạy đi ứng tuyển nhập ngũ, chính là vì tiết kiệm chút lương thực cho gia đình.

Lần đó đi là suốt chín năm, từ đó cho tới bây giờ đều chỉ báo tin vui không báo tin buồn, chưa từng than thở với người trong nhà rằng mình vất vả.

Ban đầu, tiền trợ cấp mỗi tháng để dành được, anh không chừa lại một xu, gửi toàn bộ về nhà, từ dạo ấy nhà họ Cố mới từ từ khấm khá lên.

Cha Cố mẹ Cố dùng tiền tiết kiệm được sửa mấy gian nhà ngói lớn này, còn cưới cho lão tam một người vợ.

Vợ lão đại tạm được, có phong phạm của con dâu cả, ngày thường không tranh không đoạt, xử lý chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp.

Hết lần này tới lần khác vợ lão tam không biết tốt xấu, cả ngày miệng hò hét nói hai người già bọn họ thiên vị nhà lão nhị.

Sao cô ta không ngẫm lại căn nhà mình ở cùng với sính lễ đều là nhờ lão nhị mấy năm nay vất vả kiếm được.

Lưu Xảo Xảo là loại người chỉ tin tưởng mình chuyện mình muốn tin, vốn dĩ không quan tâm đến sự thật.

Mẹ Cố không muốn cãi cọ với cô ta nữa, gọi vọng vào trong phòng: “Lão Tam, đưa vợ con về.”

Cố Đào nghe thấy tiếng kêu vội vàng từ trong phòng đi ra, kéo Lưu Xảo Xảo về phòng: “Em đừng quậy nữa được không?”

Anh ấy mệt mỏi cho tới trưa, mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi chưa tới hai phút, lúc này bị người quấy rầy giọng điệu tất nhiên không vui vẻ gì.

Không ngoài dự đoán, Lưu Xảo Xảo trong nháy mắt lập tức nổ tung, gào thét nói: “Là em đang quậy sao? Sao anh không nói cha mẹ mình thiên vị tới mức nào rồi?”

Lâm Vân Khê đứng ở ngoài cửa đều có thể nghe được rõ ràng, cô không có đánh giá gì về mâu thuẫn giữa nguyên chủ và Lưu Xảo Xảo, nhưng cũng không muốn giao tiếp với loại người tầm nhìn hạn hẹp này.

Không muốn sống tốt cuộc sống của mình, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm người khác.

“Mẹ, mẹ đừng giận, trong nhà đã nấu cơm xong rồi, con và Ngôn Ngôn về ăn là được.”

“Còn nữa, buổi chiều sau khi tan làm, mẹ và cha tới nhà con ăn cơm, mấy ngày nay vất vả rồi, đúng lúc trong nhà còn có một miếng thịt, tẩm bổ cho hai người.”

Cha mẹ Cố được xưng là cha mẹ chồng tốt, bình thường chăm sóc cô rất nhiều, hiện tại cô đã có năng lực, hiếu kính nhiều một chút là điều nên làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play