Lâm Vân Khê nói phòng hờ trước với cô ấy: “Cuối cùng có dùng hay không thì tùy cô.”
Triệu Tuyết Như mừng rỡ như điên, cô ấy run rẩy mở miệng nói: "Tôi dùng, tôi nhất định sẽ dùng cám ơn cô.”
Dứt lời, cô ấy nhận lấy thuốc mỡ gấp gáp mở ra, trong bình sứ màu trắng chính là thuốc mỡ màu xanh sâm. Không có vị thuốc trong tưởng tượng, ngược lại có một mùi cỏ xanh nhàn nhạt.
Triệu Tuyết Như cẩn thận dùng ngón trỏ đào một ít thuốc mỡ, đều đều bôi lên vết sẹo. Trong nháy mắt một trận đau đớn truyền đến, vết sẹo bắt đầu từ từ nóng lên, cô ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Vân Khê.
“Hiện tượng bình thường, cảm giác đau là thuốc mỡ đang chữa lành vết sẹo của cô.” Lâm Vân Khê giải thích.
Những cảm giác đau đớn này trong mắt người khác có thể sẽ cảm giác rất phiền, nhưng ở chỗ Triệu Tuyết Như lai giống như một cọng rơm cứu mạng.
Triệu Tuyết Như tìm khắp danh y nhưng vẫn không có hiệu quả gì, sau khi cảm nhận được dược hiệu rõ ràng như vậy, vui mừng mà khóc, mặt của cô ấy rốt cục được cứu.
“Chị, cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị. Em tên là Triệu Tuyết Như, nhà em ở khu tập thể xưởng cơ khí.”
“Em, trên người em hiện tại trên người chỉ có chút tiền này, không đủ chị theo em về nhà một chuyến, em đưa cho chị.”
Nói xong, Triệu Tuyết Như lấy toàn bộ tiền trên người ra, nhét vào trong tay Lâm Vân Khê. Cô ấy căng thẳng xoa xoa tay, sợ mình không đủ tiền, không mua được lọ thuốc mỡ này.
Lâm Vân Khê nhìn sơ qua, trong tay có một xấp tiền thật dày, nhìn sơ qua có ít nhất ba tờ đại đoàn kết, cô nương ngốc này nha.
Cô rút ra hai mươi đồng, còn lại toàn bộ đưa cho Triệu Tuyết Như. Nước Linh Tuyền và thuốc đông y trong không gian của cô có rất nhiều, chẳng qua quá trình chế thuốc có chút phiền phức, chút tiền này coi như là thu tiền công.
“Hai mươi đồng là đủ rồi, trên người tôi hiện tại chỉ có một chai, cô dùng có hiệu quả lại đến tìm tôi phối thêm.”
“Tôi tên là Lâm Vân Khê, ở thôn Cố gia, đến lúc đó cô cứ hỏi thăm người trong thôn một chút là được.”
Triệu Tuyết Như ở trong lòng niệm mấy lần, sợ mình quên mất. Cô ấy gật mạnh đầu: “Chị Vân Khê, em nhớ rồi, hôm nay thật sự cảm ơn chị.”
Tục ngữ nói, cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, hy vọng phúc báo này về sau có thể để lại cho Ngôn Ngôn.
“Đừng khách sáo, tôi đã nhận tiền. Còn một chuyện nữa, về thuốc mỡ, tôi hy vọng cô có thể giữ bí mật.”
Thuốc khử sẹo hiệu quả quá mạnh, chỉ sợ bị người lòng mang lòng dạ xấu xa biết được, lại rước mầm tai họa vào thân và người trong nhà.
Triệu Tuyết Như vội vàng đồng ý: “Chị, chị yên tâm, cho dù có người nghiêm hình tra tấn, em cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài một chữ.”
Không nói chữa khỏi, nếu như có thể khiến vết sẹo trên mặt cô ấy phai nhạt một chút, cũng đã cám ơn trời đất rồi. Chị Vân Khê chính là quý nhân lớn nhất đời này của cô ấy, lời chị Vân Khê nói cô ấy nhất định sẽ ghi tạc trong lòng. Sau này, chị Vân Khê bảo cô đi về phía đông, cô tuyệt đối không đi về phía tây.
Lâm Vân Khê ngẩng đầu nhìn sắc trời, không dám trì hoãn nữa, sau khi chào hỏi Triệu Tuyết Như thì vội vàng chạy về nhà. Lộ trình nửa tiếng, bị cô rút ngắn xuống còn hai mươi phút.
Lâm Vân Khê đi tới trước sân nhà mình, thả chậm bước chân, vểnh tai lắng nghe động tĩnh trong sân, sợ nghe được tiếng khóc của Ngôn Ngôn.
"Con về đây.” Lâm Vân Khê đẩy cửa ra.
Trong sân không có một bóng người, cô đi vào phòng ngủ và phòng khách tìm một vòng cũng không phát hiện bóng dáng mẹ chồng và con trai mình. Đoán chừng là đến nhà cũ chơi, Lâm Vân Khê lấy thịt, hoa quả và sữa lúa mạch ra. Cô chọn sáu quả táo và ba cân thịt ba chỉ bỏ vào trong giỏ nhỏ, dùng một miếng vải che lại, xách về nhà cũ.
Lúc này, Tiểu Ngôn Ngôn được mẹ nhớ thương đang ngồi trong sân nhà cũ nhìn bà nội lựa rau. Chỉ có điều, ánh mắt nhỏ của cậu bé thỉnh thoảng hướng ra cửa, tỏa sáng lấp lánh như đang chờ mong gì đó.
“Bà nội, mẹ chưa về.” Nhìn chằm chằm hồi lâu, tâm trạng Ngôn Ngôn sa sút nói. Bà Cố cười nhìn cháu trai một cái, miệng an ủi:
“Nhanh thôi nhanh thôi, chờ bà nội lựa xong đống rau này, mẹ con sẽ tới đón con.”
Ngôn Ngôn vừa nghe, đôi mắt to tròn cực kỳ giống mẹ trong nháy mắt sáng lên. Cậu bé vụng về xắn ống tay áo của mình lên, bắt đầu giúp bà nội lựa rau, nghĩ thầm như vậy mẹ có thể nhanh hơn một chút tới đón mình. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Ngôn Ngôn, mẹ tới đón con nè.”
Lâm Vân Khê đẩy cửa nhà cũ ra, liếc mắt một cái liền thấy con trai mình đang ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ giúp bà nội làm việc. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé dính vài vết bùn, giống như một con mèo hoa nhỏ.
Sau khi nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ, Ngôn Ngôn quay đầu nhìn về phía cửa chính. Chỉ trong nháy mắt, cậu tựa như một quả đạn pháo nhỏ vọt vào trong lòng mẹ, hốc mắt ửng đỏ. Dáng vẻ đáng thương này khiến Lâm Văn Khê mềm lòng, cô đặt đồ xuống. Một tay ôm đứa con ngoan vào trong ngực an ủi: “Được rồi được rồi, túi khóc nhỏ, mẹ tới đón con.”
“Mẹ hôm nay mua thịt con thích ăn nhất, lát nữa về nhà làm cho cục cưng ngoan chúng ta ăn được không?”
Nghe mẹ an ủi dịu dàng tinh tế như gió nhẹ, tâm tình Cố Gia Ngôn chậm rãi dịu xuống. Nghĩ đến thịt ngon, cậu nhẹ nhàng gật đầu: “Được ạ.”
Mẹ Cố ở một bên cười nhìn hai mẹ con thân thiết, không chút nể tình vạch trần cháu trai. “Ngôn Ngôn đã trông mong con lâu lắm rồi, sắp biến thành một hòn vọng mẫu rồi.”
Ngôn Ngôn không biết hòn vọng phu, cũng không biết hòn vọng mẫu, cậu bé chỉ biết là bà nội đang trêu chọc mình. Bỗng có chút ngượng ngùng, cậu bé gắt gao ôm cổ mẹ, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chôn vào trong lòng mẹ.
Lâm Vân Khê buồn cười nhìn cảnh này, mở miệng an ủi:
“Không cần xấu hổ, sáng nay mẹ cũng nhớ con mà.”
“Cho nên sau khi mẹ làm xong việc, đã nhanh chóng trở về, cục cưng của chúng ta cũng nhớ mẹ, đúng không?”
“Đúng, cục cưng nhớ mẹ, nhớ cả buổi sáng.” Cố Gia Ngôn mặc dù đỏ mặt, nhưng vẫn lớn tiếng nói ra.
Sau khi dỗ Ngôn Ngôn xong, Lâm Vân Khê lấy thịt ba chỉ, táo và sữa lúa mạch ra.
“Mẹ, đồ ăn này là con hiếu thuận với mẹ và cha, mẹ cất đi.”
Hoa quả và thịt bày đầy cả một bàn, bây giờ mẹ Cố nhìn thấy nhiều đồ như thế này cũng không chống cự như trước nữa. Nguyên nhân lúc trước bà ấy chống cự là vì không muốn để cho con dâu tiêu tiền bậy bạ, nhưng sau khi được chồng khuyên bảo, mẹ Cố đã dần dần nghĩ thông suốt.
Một ít bạn bè của bà ấy suốt ngày giúp đỡ nhà con trai con dâu, kết quả lại không được một chút xíu hiếu kính nào, còn bị coi là lẽ đương nhiên. Mà Vân Khê nhà bà ấy lại thường xuyên nhớ thương hai ông bà già, bình thường hễ làm một chút đồ ăn ngon là múc một ít bưng qua cho bọn họ.
Nếu bà ấy cứ dong dài không chịu nhận, quả thật có chút không ổn, chỉ sợ sẽ làm Vân Khê buồn lòng, dù sao đây là điều mà bao nhiêu người cũng hâm mộ cũng không được.
Có một người con dâu hiếu thuận như vậy, hiện tại mẹ Cố là người có thể ngẩng cao đầu nhất trong đám bạn già của mình, là người mà mọi người hâm mộ.
Bình thường trái cây và thịt thì họ còn nhận được, nhưng hôm nay sao lại mang một hộp sữa lúa mạch tặng cho bọn họ.
Thật không giấu giếm gì, mẹ Cố sống nhiều năm như vậy, còn chưa từng uống sữa lúa mạch bao giờ. Thứ này rất đắt, nghe người ta nói một hộp phải hơn bốn mươi mấy đồng.