Người ở nông thôn giống như bọn họ trồng trọt kiếm tiền công, suốt một năm kiếm không được bao nhiêu tiền. Sức lao động bình thường mỗi tháng thắt lưng buộc bụng cũng mới có thể kiếm được 6 đồng, số tiền này còn phải chi vào chuyện ăn uống sinh hoạt cho cả nhà.
Nếu con cái trong nhà tương đối đông, như vậy tiền kiếm được một tháng có thể còn chưa đủ chi tiêu, bởi vậy có rất ít gia đình có thể uống sữa mạch.
Cũng có trường hợp ngoại lệ, có một số gia đình quyết tâm mua sữa lúa mạch là để cho trẻ em trong nhà chưa cai sữa uống.
Hai người già bọn họ đã lớn tuổi như vậy, uống đồ đắt tiền chẳng phải đang lãng phí hay sao. “Vân Khê, mẹ nhận lấy số thịt và hoa quả này, sữa lúa mạch này con mang về cho Ngôn Ngôn uống.”
“Mẹ và cha con đã lớn tuổi như vậy, uống chỉ lãng phí, đưa cho ba mẹ uống, cũng đâu thể phát triển thân thể được đâu.”
Lâm Vân Khê đã sớm biết tình huống sẽ như vậy mà, thế hệ trước chính là thế, cả đời lặng lẽ dâng hiến, lo cho con cháu. Cho dù bận rộn cả đời, có chút đồ ăn ngon, thứ gì dùng tốt vẫn muốn để lại cho con cháu trong nhà. “Mẹ, xem mẹ nói kìa, mẹ và cha con lớn tuổi rồi mới phải chú ý chăm sóc sức khỏe.”
“Mẹ không cần lo cho Ngôn Ngôn, trong nhà con còn, hộp này mẹ cứ giữ, mẹ và cha hai người mỗi ngày uống một lỵ”
Trong kho hàng của Lâm Vân Khê trước đây từng lưu trữ mấy thùng sữa bột, sữa bột từ lúc nhỏ đến lúc thành niên đều có đầy đủ. Ngoài ra, trong không gian của cô còn nuôi mấy con bò sữa, được nuôi dưỡng hoàn toàn từ nước Linh Tuyền và cỏ chăn nuôi chất lượng tốt trong không gian, chất sữa cực kỳ tốt. Có điều sữa ấy không thể trực tiếp uông, cho nên lúc làm đồ ăn vặt Lâm Vân Khê sẽ đổ vào thêm một chút sữa, tăng thêm vị cùng hương vị.
Nhưng sữa bột được chế biến bằng công nghệ hiện đại thì khác, bên trong tăng thêm canxi, sắt, phốt pho, kẽm, đồng và các thành phần không thể thiếu trong cơ thể con người. Hàm lượng canxi phong phú, hơn nữa tỷ lệ canxi phốt pho hợp lý, khả năng hấp thu tốt, có thể kip thời bổ sung khoáng chất cần thiết cho cơ thể con người.
Cho nên, lần này sau khi cô đi qua thị trấn, coi như là đi ra ngoài một chuyến, về sau những thứ như sữa bột có thể trực tiếp lấy ra dùng. Dù sao, cũng đâu ai biết lần này cô đi thị trấn mua thứ gì về.
Đừng hỏi tại sao cô không lấy sữa bột cho cha mẹ Cố mà là sữa lúa mạch đã bị đào thải lỗi thời. Đáp án là sữa lúa mạch vào thời điểm này vẫn khá hiếm chứ nói chi là sữa bột, tùy tiện lấy ra sẽ chỉ mang đến nguy hiểm cho gia đình.
Mẹ Cố biết tính cách của Lâm Vân Khê, bề ngoài nhìn rất mềm mại, thực ra chuyện cô đã quyết định cho dù là hai con trâu cũng không kéo lại được.
Bởi vậy, bà ấy cũng không muốn từ chối nữa.
“Vân Khê, con chờ một chút.” Nói xong, mẹ Cố nhấc chân đi vào phòng ngủ. Khi đi ra, trong tay cầm một cái túi vải và hai tờ đại đoàn kết.
“Vân Khê, con hiếu thuận, trong lòng mẹ và cha con đều hiểu rõ, nhưng con phải nhận số tiền này.”
Hai vợ chồng già bọn họ nhiều năm như vậy cũng tiết kiệm được chút tiền, cộng thêm năm đồng mỗi tháng con trai thứ hai gửi về, bởi vậy trong tay cũng có chút tiền lẻ.
Hơn nữa Tiểu Tranh quanh năm suốt tháng trở về không được mấy lần, bình thường đều nhờ có Vân Khê ở nhà giúp đỡ chăm sóc người già và đứa nhỏ.
Lúc có việc đồng áng còn phải đi làm, sự vất vả đó bà ấy cũng biết.
Hiện tại trong lòng mẹ Cố, địa vị của Lâm Vân Khê e là đã vượt qua Cố Tranh
“Mẹ, như này khác gì mẹ đang hạ thấp con, đây là đồ vật con hiếu kính mẹ và cha, sao có thể thu tiền chứ.”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Vân Khê nhét tiền vào tay mẹ Cố.
“Con dâu cũng coi như là một nửa con gái của mẹ, nếu mẹ còn xa lạ với con thế, lần sau con cũng không dám đưa đồ ăn tới nữa.” Lâm Vân Khê có chút làm nũng nói.
Từng thấy những mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu phức tạp ở hiện đại, nên cô rất thích ở chung với mẹ chồng Cố.
Trong lòng mẹ Cố, đương nhiên coi cô là con gái, bởi vậy đành phải nhận lấy. Chỉ là có chút bất đắc dĩ nói: “Được, lần này mẹ nhận, lần sau đừng mua nữa, mẹ và ba con thân thể còn khỏe mạnh lắm.”
“Con mua nhiều đồ cho mình và Ngôn Ngôn đi.”
“Con biết rồi mẹ.” Lâm Vân Khê cười đồng ý, trong lòng nghĩ lừa gạt cho qua chuyện lần này rồi tính sau.
Mẹ Cố thấy Lâm Vân Khê đồng ý, cũng yên tâm, đưa túi vải lên.
“Lần trước không phải con nói ở nhà mang giày da không thoải mái sao, hai ngày nay mẹ móc cho con đôi dép, con thử xem có vừa chân không.
Lâm Vân Khê không ngờ lúc đó mình chỉ thuận miệng nói tám nhảm, mẹ chồng lại ghi tạc trong lòng, còn làm cho cô một đôi. Cô từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, đây là lần đầu tiên nhận được giày do người lớn trong nhà làm. Bởi vậy có chút cảm động: “Cảm ơn mẹ.
Lâm Vân Khê lấy giày ra, liếc mắt sơ qua một cái đã thấy thích, màu sắc và kiểu dáng đều rất đơn giản thoải mái, rất có cảm giác gia đình.
Đế giày làm bằng một tầng vải thật dày, mặt giày dùng sợi len thô móc thành. Màu sắc được chọn là màu xanh nhạt, cho dù dùng con mắt thẩm mĩ của một người hiện đại nhìn cũng cảm thấy rất đẹp.
Tiếp theo, cô mang vào chân thử một chút, đế giày lót lớp vải dày dặn rất thoải mái, thoáng khí, cảm giác khi mang vô cùng dễ chịu. Hơn nữa giày còn cố tình làm lớn hơn một cỡ, đợi đến mùa đông mang một đôi vớ dày thì cũng sẽ không cảm thấy chật.
Lâm Vân Khệ đứng lên, đi thử hai bước: “Rất vừa, cảm ơn mẹ.”
Nếu như là về nấu cơm, trồng trọt, chăm sóc giống cây trồng mới, cô vô cùng thành thạo, có thể nói là chuyên gia. Cô đã từng học đan áo len, nhưng kỹ thuật làm quần áo, giày dép như vậy, cô thật sự chưa từng thử qua. Một là bởi vì cô bề bộn nhiều việc, mỗi ngày phải xử lý các loại hồ sơ trong công ty và nông trại. Mặt khác, công nghiệp sản xuất ở hiện đại vô cùng phát triển, loại đồ dùng hàng ngày thế này đều là mua, rất thuận tiện, không cần tự mình làm.
Mẹ Cố nhìn nụ cười trên mặt Lẩm Vân Khê là biết cô rất thích.
“Không cần cảm ơn, mẹ giỏi nhất là làm giày, trước đây giày lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ làm đó.”
“Đợi vài ngày nữa mẹ sẽ móc cho con một đôi có cổ cao, mang vào mùa đông đảm bảo chân sẽ không bị lạnh.”
Lâm Vân Khê tất nhiên cầu còn không được nói: “Được, con rất thích, mẹ vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả.”
Bình thường Lâm Vân Khê chăm sóc cha mẹ chồng rất nhiều. Bởi vậy lần này có thể giúp đỡ cô, mẹ Cố cũng cảm thấy rất tự hào.
Trước khi đi, Lâm Vân Khê lại lấy ra một cân thịt ba chỉ đưa cho mẹ Cố.
“Mẹ, một cân thịt này mẹ giúp con đưa cho chị dâu.”
“Hôm nay con đi vào trong thị trấn mua được vải vóc, thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, con muốn nhờ chị dầu giúp con làm cho Ngôn Ngôn hai bộ áo bông mặc vào mùa đông.”
Mẹ Cố cũng rất vui khi mối quan hệ giữa hai chị em dâu bọn họ tốt đẹp, có điều: “Không cần tới chị dâu con, con đem vải lại đây, mẹ bớt chút thời gian làm cho Ngôn Ngôn là được rồi.”
Làm quần áo rất cực khổ, Lâm Vân Khê không muốn mẹ chồng vất vả như vậy. Bởi vậy từ chối nói: “Chủ yếu là con muốn đi theo chị dâu học cách may quần áo, sau này không thể cứ làm phiền người khác mãi được.”
Mẹ Cố nghe xong, gật đầu tán thành: “Đúng là như vậy.”
“Được, con yên tâm trở về đi, chờ chị dâu con về mẹ bảo nó ngày mai trực tiếp tới chỗ con một chuyến.”