Theo ánh mắt của bốn nữ sinh, Lâm Vân Khê chú ý tới nữ sinh ngồi bên cạnh mình. Thân hình đơn bạc của cô ấy khẽ run rẩy, thêm tóc phủ, hoàn toàn che kín mặt, đầu sắp úp xuống bên trong hộp cơm.

Tựa hồ là chịu không nổi những người không có ý tốt này, cô ấy mạnh mẽ đứng dậy, hộp cơm cũng chưa kịp cầm, bước nhanh về phía bên ngoài chạy đi.

“Có một số người rất bẩn, cho nên nhìn thấy mọi thứ đều bẩn.” Lâm Vân Khê đi ngang qua bốn nữ sinh, lên tiếng nói.

Ngoại hình cho tới bây giờ cũng không phải là thứ đánh giá một người, cũng không phải là lý do bị người khác công kích.

“Cô...... Cô là đồ nhà quê, có tư cách gì nói chúng tôi.” Chu Hương Hương tức giận đứng dậy.

Nhìn cách ăn mặc của Lâm Vân Khê và cái gùi khó coi đeo trên người. Cô ta chắc chắn cô gái trước mắt chỉ là một thôn phụ hương dã lớn lên có chút tư sắc.

“Tôi không chỉ mặt gọi tên, là cô tự nhột.” Lâm Vân Khê không kiêu ngạo không siểm nịnh, không nhanh không chậm nói.

“Theo tôi thấy, nữ sinh vừa rồi kia đẹp hơn nhiều so với mấy người, ít nhất cô ấy sẽ không ở nơi công cộng ác ý bình luận về vẻ ngoài người khác.”

Nói xong, không đợi đối phương trả lời, Lâm Vân Khê nhấc chân đi ra ngoài cửa. Thẳng đến khi đi đến ngoài cửa, còn có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng mắng chửi đè nén lửa giận. Không để ý đến âm thanh phía sau, Lâm Vân Khê đi thẳng tới hợp tác xã cung tiêu.

Tuy nói vật tư trong không gian của cô hết sức đầy đủ, nhưng có chút quá mức hiện đại hóa. Lấy ra dùng, không thể tránh khỏi sẽ bị nghi ngờ, cho nên có một số đồ dùng sinh hoạt vẫn cần đến hợp tác xã cung tiêu mua.

Trong hợp tác xã cung tiêu, lát xi măng sạch sẽ bằng phẳng. Giữa phòng bày một hàng tủ thủy tinh dài, trong tủ bày ngay ngắn các loại hàng hóa. Bao bì màu sắc rực rỡ thoạt nhìn cực kỳ có cảm giác xưa cũ. Cũng may không phải buổi sáng, hiện tại người của hợp tác xã cung tiêu không nhiều lắm, Lâm Vân Khê dạo qua một vòng.

Lấy vài thước vải, mắt thấy thu đi đông đến, Lâm Vân Khê chuẩn bị mang về nhà làm hai bộ quần áo mới cho Ngôn Ngôn. Ngoài ra, cô còn mua hai hộp sữa lúa mạch, một hộp cho cha mẹ Cố uống, một hộp giữ lại mang về nhà mẹ đẻ. Sữa lúa mạch là thực phẩm dinh dưỡng tương đối tốt vào thập niên 70, bởi vậy giá cả cũng không rẻ lắm, 800 gram một bình lớn sẽ mất bốn mươi đồng. Lâm Vân Khê hiện tại cũng không thiếu tiền, chờ lương thực cùng hoa quả được bán đi, cô ít nhất có thể có một khoảng thu nhập tầm một vạn.

Thập niên 70 tám hào là có thể mua được một cân thịt heo, có thể tưởng tượng được, một vạn ở những năm này là một khoản thu nhập khủng cỡ nào. Hơn nữa, cô xuyên qua lâu như vậy, là lúc nên trở về thăm nhà nhà mẹ đẻ nguyên chủ, bằng không thật không thể nào coi được.

Cuối cùng, nghĩ đến thời tiết càng ngày càng lạnh, Lâm Vân Khê còn mua hai cái bình làm bằng trúc. Vỏ ngoài được bện từ những thanh tre tơ mịn, quấn quanh bằng dây thừng, cảm giác khi cầm rất nặng tay, đáy được thêm vào những khối tre dày. Trông không chỉ nghệ thuật mà còn bền, không thể không khâm phục trí tuệ và tay nghề của người dân lao động.

Đến lúc này, tất cả mọi chuyện tới thị trấn lần này đều đã xong xuôi. Từ khi xuyên việt tới đây hơn hai tháng, Lâm Văn Khê chưa từng rời khỏi con trai thời gian dài như vậy. Cô đã đi ra ngoài tới trưa, có chút lo lắng, không biết Ngôn Ngôn ở nhà thể nào, có khóc quậy ầm ở ĩ hay không. Nghĩ đến đây, cô bước nhanh hơn, rời khỏi thị trấn.

Khi đi ngang qua một khu rừng, Lâm Vân Khê dừng bước, xoay người chạy tới. Dưới gốc cây đại thụ phía trước, nữ sinh đeo khẩu trang từng có duyên gặp mặt một lần lúc ăn cơm trưa đứng trên một tảng đá, đang thò đầu vào trong vòng cỏ.

Lâm Vân Khê lúc này cũng không để ý nhiều như vậy, vọt lên đá văng tảng đá, nữ sinh chuẩn bị tự sát cũng ngã sấp xuống đất.

“Cô muốn chết tôi không phản đối, nhưng tôi khuyên cô trước khi chết hãy suy nghĩ thật kỹ về người nhà của mình.”

Chưa trải qua nỗi khổ của người khác, chớ khuyên người khác lương thiện. Chưa từng trải qua nổi khổ sở của người khác, cũng không nên tùy ý khoa tay múa chân về cuộc sông của người khác. 

Triệu Tuyết Như ôm mặt ngồi dưới đất thất thanh khóc rống, cô ấy không phải chưa nghĩ tới sau khi mình chết, gia đình sẽ đau khổ nhường nào. Chỉ là sự tồn tại của cô ấy đã mang đến cho người trong nhà rất nhiều phiền nhiễu. Bởi vì một lần ngoài ý muốn, má phải của cô ấy bị thương. Để lại một vết sẹo dài xấu xí, mắt thấy đã đến tuổi kết hôn.

Vị hôn phu thanh mai trúc mã chịu không nổi dứt khoát kiên quyết từ hôn. cưới em họ nhà chú nhỏ. Còn tuyên bố, không ai sẽ thích một cô gái xấu xí quái dị, ai cưới cô buổi tối đi ngủ đều bị dọa tỉnh. Sau đó, hàng xóm láng giềng, các đồng nghiệp rảnh rỗi đàm tiếu càng làm cho cô ấy và người nhà đều không ngẩng đầu lên được.

Người như cô ấy sẽ chỉ mang đến phiền toái cho người trong nhà, chết đi là giải thoát, chết là xong hết mọi chuyện. Triệu Tuyết Như càng nghĩ càng tuyệt vọng dứt khoát cởi khẩu trang trên mặt, lộ ra một màn làm cho người ta hít thở không thông. Khóe mắt đến cằm của cô ấy là một vết sẹo xấu xí, giống như một con rết, trên vết sẹo hiện ra màu xanh đen.

Trong mắt Lâm Vân Khê hiện lên một tia khiếp sợ, trong lòng cô cũng hiểu được nguyên do.

“Có quá nhiều người an ủi tôi rằng đừng khóc, khóc cho thấy sự yếu đuối; đừng từ bỏ, từ bỏ cho thấy không còn hy vọng nữa.”

“Tôi đều làm theo, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi đã không đối mặt được nữa, tôi không kiên cường, cũng không muốn giả bộ kiên cường nữa.”

“Tôi thật sự chịu hết nổi rồi.”

Lâm Vân Khê quả thật có chút đau lòng vì nữ sinh trước mắt, cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, cô chậm rãi tìm kiếm trong không gian của mình.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên, cho tay vào không gian lấy đồ ra.

Vì thế, vào buổi chiều tràn ngập u ám này, Triệu Tuyết Như đợi được sự cứu rỗi cả cuộc đời của

“Nếu tôi nói tôi có thể chữa lành khuôn mặt của cô, cô có muốn trở nên mạnh mẽ hơn một lần nữa không?"

Thanh âm dịu dàng lại kiên định xua tan lo lắng trong lòng Triệu Tuyết Như, Lâm Vân Khê giống như thần linh xông vào trong sinh mệnh của cô ây.

“Tôi bằng lòng, tôi bằng lòng.” Ánh mắt Triệu Tuyết Như tỏa sáng, cuống quít nói.

Mặc kệ cô gái trước mắt nói thật hay giả, cô ấy chỉ muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất này. Nếu không phải là không có bất kỳ hy vọng nào, cô ấy muốn tiếp tục sống sót hơn bất kỳ ai.

Lâm Vân Khê lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ màu trắng, đưa cho Triệu Tuyết Như.

“Cầm lấy, mỗi ngày sớm tối bôi một lần, vết sẹo sẽ từ từ nhạt đi.”

Thuốc mỡ này gọi là kem trị sẹo, là do chính cô phối theo phương thuốc cổ. Nguyên liệu bên trong chỉ có nước suối linh tuyền và thuốc Đông y trị sẹo được trồng và cải tiến trong không gian.

Sự thật chứng minh, công hiệu của loại thuốc mỡ này gấp mười mấy lần công thức ban đầu, Lâm Vân Khê từng dùng nó trị liệu cho một người bạn bị bỏng mặt. Hiệu quả vô cùng rõ rệt, ngay cả sau khi bôi một đợt trị liệu, vết sẹo trên mặt người bạn kia biến mất hoàn toàn.

Cả khuôn mặt bóng loáng như lúc ban đầu, thậm chí so với trước khi không bị thương còn đẹp hơn. Nhưng vết sẹo trên mặt Triệu Tuyết Như quá sâu, không biết loại thuốc mỡ này có thể trị tận gốc hay không.

“Tôi không thể cam đoan vết sẹo trên mặt cô vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu, nhưng hiệu quả cũng sẽ không kém mấy, sau này nếu không thể hoàn toàn loại bỏ, có thể dùng mỹ phẩm che một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play