Hơn nửa tiếng sau, Tạ Nam và Trịnh Thông mới trở lại.
Hai người lần lượt đi vào, Tạ Nam đi nhanh hơn Trịnh Thông một chút.
Không còn tiếng cười như ngày trước trở về, chỉ có tiếng đóng cửa không mạnh không nhẹ, Tô Nhạc biết xảy ra chuyện rồi.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt “Em không vui, đừng có ai chọc em” của Tạ Nam. Đằng sau là Trịnh Thông với vẻ mặt hết cách rồi.
Hai người lần lượt trở về, Tạ Nam trở về bàn làm việc của mình nghịch máy tính, Trịnh Thông trực tiếp đi qua, không thèm nhìn Tạ Nam.
Cô biết, lần này cãi nhau to rồi.
Một lúc sau, Tạ Thiệu đi ra uống nước, nhìn thấy phòng ngoài vô cùng yên tĩnh, lại nhìn vào phòng trong: “Khụ khụ.”
Tô Nhạc ngẩng đầu: “Còn nước đấy, anh đi uống đi.”
Tạ Thiệu: “...”
Anh ta nhìn Tạ Nam rồi lại gần Tô Nhạc: “Hai người này cãi nhau hả?”
“Rõ ràng mà.”
“Chẳng lẽ nhanh như vậy đã biết cổ phiếu mua sẽ giảm giá rồi?”
“Anh đi hỏi Trịnh Thông xem.”
“Thôi tôi đi uống nước vậy.” Sau đó anh ta vừa đi uống nước vừa ngân nga một bài hát không biết từ thời nào.
Tô Nhạc nhìn Tạ Thiệu, sao cảm thấy dạo này người này cứ kỳ lạ thế nhỉ?
Trước khi tan làm, Trịnh Thông đi tới, đứng trước bàn làm việc của Tạ Nam, kéo nhẹ ống tay áo cô ấy: “Đói bụng không?” Anh ta nói rất nhỏ.
Tạ Nam cúi đầu không nói gì, hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Em đói.”
Nghe cô ấy nói vậy thì có nghĩa là cô ấy không tức giận nữa rồi: “Vậy chúng ta đi ăn cơm trộn bát đá đi.”
Tạ Nam gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đây là lần làm lành sau một cuộc cãi nhau không đầu không đuôi nhất mà Tô Nhạc từng thấy.
Quả nhiên, thế giới của những người yêu nhau, người độc thân như cô không hiểu nổi.
Trịnh Thông nhìn cô ấy thu dọn đồ đạc, anh ta cũng trở về phòng thu dọn đồ chuẩn bị tan làm.
Tô Nhạc nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới tan làm.
Hai người này định về sớm à?
Một lúc sau, Trịnh Thông bước ra, hai người chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, Tạ Nam đi tới chỗ cô: “Tạm biệt chị Nhạc.”
Tô Nhạc gật đầu.
Tạ Nam tiếp tục nói: “Nếu anh trai em hỏi, chị nói em đi vệ sinh rồi nhé.”
“Bây giờ anh ấy đang ở trong phòng vệ sinh đấy.”
“Chị nói em đi phòng vệ sinh ở dưới tầng nha.”
“Ừ, chị biết rồi, còn là phòng tình nhân đúng không?”
Tạ Nam: “...”
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tạ Nam, cô vỗ cánh tay cô ấy: “Mau đi đi, muộn chút là tắc đường đấy.”
Lúc Tạ Thiệu đi ra, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tô Nhạc còn chưa chuẩn bị tan làm.
“Em định tăng ca ở đây à?” Tạ Thiệu vừa hỏi vừa nghịch đồ đạc trên bàn của Tô Nhạc.
“Chờ anh ra là em về.”
Nghe vậy, Tạ Thiệu cười nói: “Có phải có thói quen phải chào tạm biệt không?”
Tô Nhạc đang thu dọn đồ đạc, không ngẩng đầu lên, cô trả lời: “Em chỉ muốn dặn anh đóng cửa sổ trước khi về.”
Sau đó cô xách túi bỏ đi.
Người này thật sự có chút kỳ lạ.
Đi tới trước cửa, cô dừng lại: “Thứ hai gặp lại.” Sau đó rời đi.
Tạ Thiệu vẫn cười: “Còn cần tôi đóng cửa sổ à? Hôm nào Trịnh Thông cũng là người về cuối cùng mà.” Nói xong, anh ta quay người lại thì mới phát hiện ra văn phòng luật chỉ còn lại mình anh ta!
Hiện tại vừa đúng 5 giờ 1 phút, vậy tức là hai người kia về sớm rồi!
Tô Nhạc ra cửa, đứng ở cửa chờ chốc lát thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gầm gừ: “Tạ Nam, em thật sự lớn rồi, giờ còn dám không nghe điện thoại của anh hả?”
Cô lắc đầu mỉm cười: “Anh ấy vẫn vậy, lúc nào cũng phản ứng chậm như thế!”
Còn nhớ lúc năm nhất, vào buổi tối ngày lễ tình nhân năm đó, chỉ còn lại Tạ Thiệu và cô ở văn phòng luật.
Lúc đó Tạ Thiệu vẫn chưa nghiêm nghị như bây giờ, trong lúc làm việc, thỉnh thoảng anh ta còn đùa giỡn.
Tạ Thiệu nhìn Tô Nhạc vẫn còn đang tăng ca thì mỉm cười, sau đó anh ta cầm một xấp tài liệu đi tới: “Tiểu Tô vẫn còn ở đây à? Ngày lễ mà không ra ngoài hẹn hò, ở đây tăng ca làm gì?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn anh ta, không để ý tới anh ta.
Người kia tiếp tục nói: “Đừng nói ông chủ tôi đây không hiểu tình lý, tôi đích thân cho phép em đi hẹn hò đấy!”
Tô Nhạc dừng việc đang làm, ngẩng đầu lên: “Em không có bạn trai.”
Tạ Thiệu vẫn có chút kinh ngạc: “Hẹn hò với người mình thích cũng được mà!”
Một lúc lâu sau, Tô Nhạc mới lên tiếng: “Anh ấy cũng đang tăng ca!”
Tạ Thiệu chớp chớp mắt, vỗ nhẹ tài liệu trong tay hai cái: “Tiếc thật đấy, được rồi, em tiếp tục đi, tôi đi về trước đây. Ngày lễ này ăn một bữa cơm cũng vất vả.”
Nói xong thì vẫy tay rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh ta, Tô Nhạc thật sự tức giận.
Quyết định không bao giờ tăng ca nữa.
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Tạ Thiệu cười với cô một cái cũng chẳng dễ dàng gì, ngày hôm trước mới chia tay với mối tình đầu, ngày hôm sau lại phải đối mặt với ngày lễ cả nước thể hiện tình cảm.
Còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hồi ức không mấy tốt đẹp, cô vỗ nhẹ vào mặt rồi rời đi.
Buổi tối, nhiệt độ đã giảm xuống, nhưng vẫn có chút oi bức.
Tô Nhạc chậm rãi đi xuống, vừa đi vừa nghĩ đến bữa tối.
Nhắc đến cơm trộn bát đá, cô bỗng nhiên cũng muốn ăn.
Cô đã quyết định ăn gì xong thì một lòng chạy tới quán ăn.
“Cô Tô Nhạc.”
Nghe thấy có người gọi mình, Tô Nhạc quay đầu lại: “Bác sĩ Mục.”
Mục Thiên Thừa lắc đầu, cười nhẹ: “Chuyên gia tâm lý mà thôi, gọi bác sĩ Mục thì hơi quá rồi.”
“Anh Mục.” Tô Nhạc nói. Sau đó lại bổ sung: “Cứ gọi tôi là Tô Nhạc.”
Mục Thiên Thừa gật đầu, chậm rãi đi tới: “Cô mới tan làm à?”
“Phải.”
“Làm luật sư không hề dễ dàng.”
Tô Nhạc cau mày, cô vẫn chưa nói với anh về nghề nghiệp của mình.
Thấy cô cau mày, Mục Thiên Thừa giải thích: “Đừng hiểu lầm, chỉ là vừa rồi khi tôi hỏi cô mới tan làm à, ánh mắt cô nhìn lên văn phòng luật trên tầng 2, tôi mới đoán cô là luật sư. Cũng không có ý gì khác.”
Tô Nhạc gật đầu rồi nhìn đồng hồ: “Anh Mục đi đâu vậy?”
“Tôi về nhà.”
“Tôi đi ăn. Có lẽ cũng không tiện đường, tôi đi trước đây.”
Mục Thiên Thừa mỉm cười: “Được, tạm biệt.”
Tô Nhạc gật đầu, kéo túi trên người rồi xoay người đi về phía chiếc taxi đang ở cách đó không xa.
Mục Thiên Thừa mỉm cười tiễn cô đi.
Một lúc sau, phía sau có tiếng động.
Mục Thiên Thừa quay người lại, không cười nữa: “Động tác chậm như vậy, làm sao quản lý đội nhóm?”
Người đàn ông không quan tâm: “Anh bỏ mặc không lo, mọi việc đều đổ lên em, còn bảo em chậm, anh xem em không phải quản lý rất tốt ư?”
Mục Thiên Thừa nhíu mày: “Tôi chỉ là một chuyên gia tâm lý bình thường.”
“Vậy anh, để em đưa anh về nhà nhé?”
“Được.” Mục Thiên Thừa gật đầu.
Người kia di chuyển sang bên cạnh đỡ anh.
Vừa đi bước vài bước, Mục Thiên Thừa đã mở miệng: “Câu mà mấy ngày trước cậu nói là gì nhỉ?”
“Ngày nào em cũng nói nhiều, anh nói câu nào?”
“Cái gì tiện đường đó.”
“Người muốn tiễn bạn về nhà, Đông Tây Nam Bắc đều tiện đường.”
Mục Thiên Thừa dừng lại ở đó, cúi đầu mỉm cười, sau đó anh cười ra tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
Người nghe có chút ngơ ngác: “Hiểu gì cơ?”
Anh cũng không trả lời, chỉ hỏi lại: “Thiên Quân, bác sĩ nói chân của tôi bao lâu nữa có thể khỏi hẳn?”
Mục Thiên Quân nghiêng đầu nhớ lại: “Hơn một tháng nữa.”
“Vậy là giữa tháng bảy.”
“Đúng vậy, nhưng mà khi đó anh được tự do rồi.”
Mục Thiên Thừa gật đầu: “Đi thôi.”
Chỉ là chậm trễ một chút thôi mà đã đến giờ cao điểm tan làm rồi.
Bị kẹt trên con đường cách chỗ đi ra 200m trong vòng mười phút, Tô Nhạc cảm thán: “Sức mạnh của quần chúng lớn thật đấy!”
Cô nghiêng người và hỏi: “Bác tài, còn bao lâu nữa ạ?”
Tài xế bấm hạ cửa kính xuống rồi nhìn ra ngoài: “Cô có bận việc gì gấp không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có nghĩa là “Nếu cô có việc thì đi trước đi, không có việc gì lớn thì chờ một chút.”
Ăn có phải là việc lớn không?
Tô Nhạc cân nhắc một chút, cảm thấy để bụng đói là quá thiệt thòi cho bản thân.
Cô nhìn con số trên đồng hồ, lấy ví ra và trả tiền: “Làm phiền rồi.”
Sau đó cô xuống xe và đi bộ tới lề đường.
Cách đó không xa, cô nghe thấy một tiếng nói quen thuộc.
Tô Nhạc quay lại, nhìn thấy Mục Thiên Thừa ở bên kia đường đang mỉm cười với cô, đứng bên cạnh là một người đàn ông giống anh đến năm phần.
Cô không quan tâm đến điều này. Gật đầu nhẹ coi như là một lời chào.
Rồi quay người tiếp tục bước đi.
Cách đó vài trăm mét, ngay góc đường là khu ẩm thực của thị trấn đại học.
Hôm nay, khu ẩm thực vô cùng sôi động, có cặp đôi, cũng có nhóm ba, năm người. Cô là người duy nhất một mình.
Không quan tâm đến điều đó, Tô Nhạc một tay xách túi, nhìn hai bên xem có gì mà mình muốn mua hoặc muốn ăn thì sẽ dừng lại.
Một lúc sau, cô đi bộ qua gần hết con phố, cửa hàng nào cũng chật kín người.
Nhìn đồ ăn vặt trong tay, cô nghĩ, nếu như không ăn cơm thì mấy thứ này liệu có đủ cho mình no tới bữa sáng mai không.
Cuối cùng cô bỏ cuộc.
Rẽ vào góc phố thì thấy Vu Anh Tuấn đang đứng ở đó, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Cô chưa từng trải qua cảnh oan gia ngõ hẹp, nhưng lại thường xuyên gặp phải người đàn ông xem mắt này, điều đó có tính không?
Trong nháy mắt cô quyết định quay người rời đi thì bị gọi lại.
Vài giây sau, vật thể hình người tên Vu Anh Tuấn đã di chuyển tới gần cô rất nhanh: “Luật sư Tô, trùng hợp quá, hôm nay gặp nhau hai lần rồi.”
“Nhiều lần mới tính là trùng hợp.” Tô Nhạc cũng không tính nhiều lời, cất bước rời đi.
“Này này này, cô đừng lần nào thấy tôi cũng rời đi gấp gáp như vậy chứ?” Vu Anh Tuấn đuổi theo rồi cản cô lại: “Tôi không phải người xấu mà.”
“Tôi biết, người anh bắt mới là người xấu.”
“Đúng là như vậy.” Trong giọng nói của anh ta còn có chút tự hào.
“Bây giờ tôi đang bị quấy rối, anh có quan tâm không?”
“Ở đâu?”
Tô Nhạc chỉ tay: “Ở trước mặt tôi.”
Vu Anh Tuấn chán nản: “Không phải chứ, tôi không được người ta chào đón đến vậy ư?”
“Tôi không biết, anh có thể hỏi những người khác.”
Cô quay người sang một bên, ở phía sau, chỉ nghe thấy Vu Anh Tuấn hét lên, sau đó bên cạnh cô lại có một tiếng nói khác:
“Cảnh sát còn quấy rối người ta hả?”
“Nói bậy bạ gì đó?”
Tô Nhạc quay đầu lại, người kia trông rất vô lại.
Bĩu môi, cảnh sát với cướp là một nhà.
Vất vả lắm mới tìm thấy một quán có thể ăn cơm thì đã là nửa tiếng sau rồi.
Muốn ăn cơm, cuối cùng đổi thành mì sợi.
Tô Nhạc gọi món xong thì ngồi chờ.
Ngắm nhìn xung quanh, mọi người đều đi theo nhóm hai ba người, ai có mì thì yên lặng ăn mì, hoặc là trò chuyện với người bên cạnh, ai chưa có mì thì chơi điện thoại hoặc ngồi thẫn thờ.
Mà người ngẩn người cũng chỉ có một mình Tô Nhạc.
Quán không lớn, chỉ có mười cái bàn, Tô Nhạc ngồi ở một trong những cái bàn ở giữa. Mỗi lần người phục vụ đi ngang qua thì đều đặc biệt mà nhìn vào Tô Nhạc.
Bị mấy lần như vậy, cô có chút khó chịu: “Tôi trả tiền rồi.”
Nhân viên phục vụ đỏ mặt rồi cúi đầu giải thích: “Chị chờ một chút, sắp xong rồi ạ. Chị ngẩn người như vậy, khách khác cũng không dám tới đây ghép bàn ạ.”
“Xin lỗi, tôi không biết.”
Ngày hôm nay là ngày Tô Nhạc nói “không biết” nhiều nhất.
Thật ra khi cô ngẩn người cũng không nghĩ cái gì cả, chỉ là muốn đầu óc trống rỗng một lát.
Ăn xong, người phục vụ mỉm cười tiễn cô đi.
Tô Nhạc nghĩ, lần sau chắc chắn cô sẽ không tới đây nữa.
Món mì dù ngon đến đâu thì cô cũng không thích cảm giác bị người lạ nhớ kỹ.
Sau đó cô đi loanh quanh một vòng nữa rồi bắt xe buýt trở về.