Tạ Nam vỡ mộng rên rỉ, trở về chỗ ngồi, hồi lâu mới mở miệng: “Chị Nhạc, sao chị lại thích phá vỡ ảo tưởng đẹp đẽ của người khác như vậy chứ?”
Tô Nhạc không để ý tới, cô nhấp một ngụm cà phê, chớp mắt nói: “Lạnh rồi thật là khổ.”
“Chị nói gì vậy?” Giọng Tạ Nam lớn gấp đôi, Tô Nhạc quay đầu lại, không hề né tránh:
“Tưởng tượng này còn không thực tế bằng một miếng bánh mì cho em nhét vào bụng, nhất là người tưởng tượng nhiều như em, ăn vào sẽ không tiêu hóa nổi.”
Còn không bằng không hỏi!
Lần này, những ảo mộng màu hồng đều tan biến hết.
Bị người kia ở cách đó không xa dùng một cú đánh tan hết rồi.
Thật là muốn có một cái đòn bẩy, không chỉ nâng đồ lên, mà còn có thể dùng làm vũ khí để phản công. Chứ không giống như bây giờ, chỉ có thể nghe thôi.
“Dạ dày của em khỏe lắm.” Tạ Nam hô to.
“Ồ, nói có vẻ rất tự tin đấy nhỉ!” Trong phòng truyền ra tiếng nói.
Tạ Nam biết mình nói sai rồi: “Dạ dày của em khỏe... hơn nhiều rồi.”
Tô Nhạc nhìn bộ dạng lươn lẹo này, không khỏi bật cười.
Buổi chiều không có việc gì lớn, vụ án của ai cũng chưa tới lúc mở phiên tòa, chỉ có vụ án của Trịnh Thông là sắp đến thời gian lên tòa rồi, nên buổi chiều phải ra ngoài gặp đương sự.
Trịnh Thông vừa đi là Tạ Nam lập tức nhấp nhổm.
Chẳng bao lâu đã chạy tới trước bàn làm việc của Tô Nhạc.
Tô Nhạc ngẩng đầu: “Đừng hỏi chị, chị cũng chưa từng thấy.”
Cảm giác mình còn chưa mở miệng mà người ta đã biết mình muốn hỏi gì rồi, thật khó chịu mà. Tạ Nam bực bội ngồi trên ghế. Chưa được một lúc lại nhảy dựng lên: “Bao lâu rồi chị Nhạc không đi dạo phố ạ?”
Tô Nhạc ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, lần trước đi mua thức ăn, cô muốn ăn mì Dương Xuân, sau đó đi tới siêu thị gần nhà mua mấy túi mì liền. Nhắc tới mì ăn liền, hình như cô còn chưa ăn hết. Cô nghĩ món này sẽ là bữa tối.
“Hì, chị Nhạc, đừng bơ em chứ!”
“Không nhớ rõ, khi ấy chị vẫn còn mặc áo len.”
“... Ôi trời ơi…” Tạ Nam hô to: “Vậy thì cũng gần ba tháng rồi.”
Gần ba tháng? Vậy phải thay đổi bữa tối thôi.
Trong lòng cô có chút khổ sở.
Một vấn đề như ăn uống mà ngày nào cô cũng phải suy nghĩ nhiều, không phù hợp với cô lắm.
Thật sự muốn trở lại lúc học đại học, bạn cùng phòng ăn gì là cô ăn theo cái đó.
“Chị Nhạc!” Tạ Nam hét lên.
Kéo Tô Nhạc đang suy nghĩ về những chuyện lớn trong cuộc đời trở lại.
Cô xoa xoa tai: “Tạ Thiệu, em sắp chết rồi.”
Vừa nói ra tên của Tạ Thiệu, Tạ Nam lập tức ngoan ngoãn hơn nhiều, cô ấy bĩu môi: “Chị Nhạc, chị thương em với, em vừa phải đi học còn phải đi làm cùng bạn trai. Anh ấy ngoại trừ xem tài liệu ra thì vẫn là xem tài liệu, lâu lắm rồi không ngó ngàng tới em.” Càng nói càng đáng thương, cuối cùng còn nước mắt lưng tròng mà nhìn Tô Nhạc.
Hôm qua, người hạnh phúc là người nào thế?
Đối phương lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên: “Em nghĩ thế à?”
“Tiền sinh hoạt tháng sau sẽ giảm một nửa.” Tạ Thiệu vô cảm nói. Sau đó vỗ nhẹ vào bàn tay đang giơ ra của Tạ Nam.
“Onii chan (>_<)o ~~”
“Tỏ ra dễ thương cũng vô dụng.” Tạ Thiệu chặn lại không hề thương tiếc: “Còn nữa, nói tiếng Trung đàng hoàng cho anh, em vượt qua bài thi thử tiếng phổ thông chưa? Tiếng Trung còn chưa nói sõi mà em còn học cả tiếng Nhật à?”
Tạ Nam bĩu môi: “Có môn tự chọn mà.”
Chuyện như vậy ngày nào cũng xảy ra, Tô Nhạc quen rồi, cô xoa xoa huyệt thái dương: “Chị muốn uống sữa chua ở góc đường.”
“Em! Em đi cùng chị!” Tạ Nam lập tức phản ứng lại, giơ tay lên như học sinh tiểu học xin phát biểu.
“Đi thôi.” Tô Nhạc bỏ đồ trong tay xuống rồi đứng lên đi ra ngoài cửa.
Tạ Nam cười hì hì đuổi theo Tô Nhạc.
“Tô Nhạc, em cứ nuông chiều con bé thôi.” Ở phía sau, Tạ Thiệu hét to.
Đáp lại anh ta chỉ có tiếng đóng cửa.
Chỉ còn lại một mình Tạ Thiệu cười nhạt.
Cô em gái này của anh ta được nuông chiều từ nhỏ, lớn lên cũng vẫn giống như một đứa trẻ vậy.
Tạ Nam nhảy chân sáo đuổi theo, khoác cánh tay Tô Nhạc không buông: “Hì hì, em biết chị Nhạc là tốt nhất mà!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Một tiếng sau nhớ quay lại đấy.”
“Vâng ạ.”
Cô ấy vẫy tay bye bye rồi chạy tới chỗ xe taxi.
Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn, cảm thán tuổi trẻ thật thích, ngay cả chạy cũng nhanh nhẹn thật đấy.
Cô cất bước đi tới góc đường.
Không có lừa người, cô thật sự muốn uống sữa chua.
Vừa mới bước vào thì gặp phải một người.
Tô Nhạc cảm thán, thật là... ra ngoài không đúng lúc rồi!
Trong lòng cô thầm phàn nàn một câu, nhưng biểu hiện lại như không có gì.
“Luật sư Tô, trùng hợp thật đấy.”
“Sở cảnh sát gần đây rảnh lắm à?”
Vu Anh Tuấn lắc lắc trà sữa trên tay: “Nhiệm vụ đây.”
Tô Nhạc nhìn anh ta rồi nói: “Nghề phụ không tồi nhỉ.”
Nghe xong, sắc mặt đối phương cứng đờ, cuối cùng anh ta bật cười.
Thấy anh ta bỗng nhiên cười to, Tô Nhạc nhướng mày: “Đang giờ làm việc mà chểnh mảng như vậy là dễ thất nghiệp lắm đấy.”
Đối phương cười lớn, cũng có ý trêu chọc. Nói theo ý của Tô Nhạc: “Vậy thất nghiệp thì làm thế nào nhỉ? Lương luật sư các cô cao không?”
“Anh nghĩ gì vậy?”
“Cô có thể nuôi tôi.”
Tô Nhạc giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Đã ba phút rồi. Cuộc trò chuyện giữa chúng ta rất nhàm chán, tôi nghĩ chúng ta có thể kết thúc sau câu tiếp theo.” Nói xong, cô nghiêng người định đi qua, nhưng lại bị Vu Anh Tuấn chặn lại.
“Tại sao phải kết thúc?” Anh ta vẫn cười như cũ, nhưng giọng nói có chút nghiêm túc.
“Với câu trên của anh, tôi hoàn toàn có thể tố cáo anh quấy rối tình dục, cho dù tôi chỉ là xử lý vụ kiện ly hôn thì anh cũng phải tin vào sự chuyên nghiệp của một luật sư.”
Bỏ qua cánh tay đang vươn ra ngăn cô lại của anh ta, cô nói: “Ông chủ, hai cốc sữa chua, một cốc mang về nhé.”
Vu Anh Tuấn lắc đầu, cầm đồ trong tay rời đi.
Chờ một lát, sữa chua được bưng lên, Tô Nhạc cũng không vội, cô ngồi xuống uống, cầm điện thoại lên xem tin tức.
Mấy phút sau: “Chị Nhạc, chị có thể cầm cự được bao lâu?”
Tắt tab tin tức, cô nhìn cốc sữa chua còn dư một nửa: “Không nhiều lắm.”
Uống sữa chua xong, cô phủi phủi tay rồi cầm một cốc sữa chua khác đi ra ngoài.
Nhìn thời gian, cầm cự được 24 phút 36 giây.
Không tệ, có đột phá.
Cô cầm một cốc sữa chua khác ở trên bàn rồi rời đi.
Cũng chẳng biết Tạ Thiệu có thích loại này không... Cô đột nhiên nhớ tới lần trước mang trà sữa về và biểu cảm khi uống xong của Tạ Thiệu.
Sau đó, mỉm cười.
Anh ta cảm thấy buồn nôn, nhìn Tô Nhạc rồi lại cố gồng nuốt ngược xuống, biểu cảm chịu đựng mà uống hết đó, quá buồn cười.
Buồn cười tới nỗi, lần nào cô nghĩ tới cũng bất giác cười ra tiếng.
Vòng qua góc phố là có thể thấy văn phòng luật của họ.
Hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bức rèm sáng trên ban công, và tấm biển treo phía dưới.
Tô Nhạc nhìn kỹ hơn “Phòng tư vấn tâm lý Thừa Quân.”
Lại nghĩ đến người cô gặp hôm đó, chắc là chuyên gia tư vấn tâm lý.
Chờ đèn chuyển sang màu xanh rồi cô đi nhanh đến phía đối diện.
Lúc sắp tới cửa thì cô thấy một người bước ra, trên tay đang cầm cây gậy, di chuyển rất chậm, vừa đi ra được vài bước đã quay trở lại.
Cứ như vậy, trong chốc lát đã tới trước mặt Tô Nhạc.
Người nọ nghe tiếng động thì quay đầu mỉm cười: “Phiền cô, có thể giúp tôi nhặt chìa khóa lên không, tôi có chút bất tiện.” Anh chỉ xuống đất cách đó một bước.
Tô Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì, bước lên mấy bước, cúi người xuống nhặt lên, sau đó quay lại đưa đồ.
Người đàn ông đứng đó, một tay nắm chặt chỗ dựa duy nhất, nhìn thấy Tô Nhạc chìa tay ra thì anh nhận lấy rồi mỉm cười: “Cảm ơn cô.” Khóe môi cong lên, đôi mắt đào hoa cũng cong cong.
Tô Nhạc gật đầu: “Tiện tay mà thôi.”
Nói xong, cô quay người rời đi.
“Chờ chút.” Người nọ lớn tiếng.
Tô Nhạc quay người lại: “Anh còn cần giúp đỡ gì à?”
Người nọ đổi tay chống gậy, tay kia lục lọi cả buổi, lấy ra một thứ gì đó rồi đưa cho cô.
Tô Nhạc nhận lấy: “Mục Thiên Thừa, chuyên gia tư vấn tâm lý.”
Anh gật đầu.
“Có lẽ anh hiểu nhầm rồi. Tinh thần tôi rất khỏe mạnh.” Tô Nhạc trả lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hiển nhiên Mục Thiên Thừa không ngờ Tô Nhạc sẽ nói vậy. Anh lập tức ngơ ngác, sau đó cười xua tay: “Xin lỗi, tôi không biết cô nghĩ như vậy. Tôi chỉ muốn làm quen nên mới đưa cô danh thiếp.” Mục Thiên Thừa giải thích.
“Tô Nhạc. Nhạc trong âm nhạc.” Tô Nhạc trầm ngâm một lát rồi nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài không có thói quen mang danh thiếp, anh không ngại chứ?”
“Không ngại.” Mục Thiên Thừa mỉm cười trả lời.
“Tạm biệt.” Tô Nhạc nói. Sau đó cô cất danh thiếp trong tay đi rồi quay người rời đi.
“Tạm biệt.” Mục Thiên Thừa nói, cũng chậm rãi quay người rời đi.
Vừa vào cửa, tiếng Tạ Thiệu đã vang lên: “Em còn đi đâu nữa vậy? Sao lâu vậy mới về?”
“Em rảnh rỗi đi theo dõi người khác à?” Tô Nhạc hỏi, sau đó đi tới chỗ Tạ Thiệu rồi để đồ trong tay xuống trước mặt anh ta.
“Thứ quái quỷ gì vậy?” Tạ Thiệu nhíu mày, nhớ tới đồ uống mấy lần trước Tô Nhạc mang về, nói rất hay là hối lộ anh ta.
Mùi vị kia, đời này không quên nổi.
“Sữa chua.” Tô Nhạc nói. Sau đó cô ngồi xuống ghế sô pha đối diện Tạ Thiệu, qua cửa sổ, cô vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của người cô vừa mới gặp được, đang chậm rãi đi trên con đường thẳng tắp.
Tuy rằng chậm, nhưng rõ ràng anh không hề vội vàng. Mỗi bước đi của anh đều rất vững vàng.
Đối với một người chỉ ăn bánh mì cắt lát và sữa nguyên chất vào bữa sáng, khi nghe đến từ sữa, anh ta sẽ tự động nghĩ đó là thứ tương tự và chủ động chặn từ “chua” ở trước nó lại.
Anh ta với tay lấy, mở ra, nhấp một ngụm rồi khẽ cau mày: “Đây là sữa hỏng à? Sao lại có vị như thế này?”
Tô Nhạc đã quen với phản ứng của anh ta, hơi nhếch khóe miệng nói: “Là sữa chua.”
Tạ Thiệu bĩu môi: “Tôi biết em sẽ không mang cho tôi đồ tôi thích mà.”
“Trong máy lọc nước có một xô nước đun sôi, nếu em mang về, chẳng phải anh sẽ nói em lãng phí tiền à?”
“Tất nhiên, những gì không nên tiêu đến tiền thì phải được ngăn chặn.”
Tô Nhạc xòe tay ra: “Anh xem, anh vẫn luôn khó hầu hạ như vậy.”
Tạ Thiệu cũng không phản bác, cau mày uống thêm một ngụm. Với kinh nghiệm của ngụm trước, lần này uống vào cũng không có cảm giác khó chịu nữa, mà còn có vị sữa mơ hồ.
Anh ta không trả lời, Tô Nhạc cũng không nói thêm nữa, trong phòng chỉ có tiếng Tạ Thiệu uống sữa chua. Tô Nhạc quay đầu nhìn ra ngoài, trên con đường kia không còn gì cả.
Họ mới nói chuyện chưa tới một phút, người nọ không thể đi nhanh như vậy được nhỉ?
Không nghĩ quá nhiều, Tạ Thiệu đã uống hết cốc sữa chua.
“Mùi vị cũng không tồi.”
Đây là lần đầu tiên anh ta đánh giá sau khi thưởng thức. Đối với Tô Nhạc, đánh giá đó thật sự được xem là khá cao. So với những lần trước đó uống những thứ tệ hại, cảm giác như bị trúng độc, nói muốn chết... đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Mắt cô cụp xuống: “Ồ.”
Sau khi trả lời lời xong, đối phương mới đứng dậy quay trở lại bàn làm việc.
Chẳng bao lâu Tạ Thiệu đã đi tới: “Không phải em vừa kết thúc một vụ án à? Vụ gì nữa đây?”
“Vụ trước đó.”
“Vụ nào cơ?” Tạ Thiệu hỏi.
Mấy người nhận riêng các vụ án thì không cần hỏi ai. Cho rằng nếu có thể làm tốt thì sẽ nhận, nếu không phù hợp thì sẽ thảo luận.
Giống như vụ Trương Gia Nan lần trước là lần đầu xảy ra.
“Nguyên đơn là ông chủ của điện tử Hiển Ninh. Chị ta và chồng cùng nhau sáng lập ra điện tử Hiển Ninh. Hiện tại chồng ngoại tình. Chị ta muốn ly hôn, phiên xét xử đầu tiên không thành công, chị ta định kiện lên tòa lần nữa.”
“Điện tử Hiển Ninh? Là công ty rất có tiếng đó sao?” Tạ Thiệu hỏi.
Tô Nhạc gật đầu.
“Hai người ly hôn ảnh hưởng rất lớn tới cổ phiếu.”
“Anh mua nhà của anh ta à?” Tô Nhạc hỏi. Cô thật sự không nhìn ra người như Tạ Thiệu sẽ chơi cổ phiếu.
“Mấy hôm trước Trịnh Thông mua, bị bạn học của cậu ta lừa đấy.” Tạ Thiệu nói, vẻ mặt có chút hả hê.
Tô Nhạc trợn mắt nhìn Tạ Thiệu: “Cất cái bộ mặt khủng bố của anh đi, không là em báo cảnh sát đấy.”
Tạ Thiệu không để ý, quay vào phòng làm việc.