Sáng chủ nhật, ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào phòng ngủ, Tô Nhạc lật người rồi cầm điện thoại lên xem giờ.

7 giờ kém 5 phút.

Đôi lúc cô rất muốn ngủ nướng, tiếc là đồng hồ sinh học chưa từng cho phép.

Cô vươn vai một cái rồi trở mình ngồi dậy.

Thói quen dậy sớm, cũng không nhận thấy có gì thay đổi so với trước đây.

Cô rửa mặt đơn giản rồi xuống tầng mua bữa sáng.

Tô Nhạc có một vài tật cố chấp, nếu lần đầu cô ăn món gì mà cảm giác ngon thì bất kể bao lâu sau cũng sẽ không thay đổi.

Bữa sáng là một trong số tật cố chấp của cô.

Lần đầu ăn là sau một tháng thực tập.

Lúc ấy Tô Nhạc vẫn đang là thực tập sinh, hàng ngày phải di chuyển giữa trường học và các công ty luật.

Đôi khi thức dậy muộn chút là không có thời gian ăn sáng ở trường.

Tô Nhạc rất tin tưởng nhà ăn trường học, nhà ăn ở đại học trong thành phố nổi tiếng là sạch sẽ và ngon miệng.

Cô cầm túi rồi vội vã tới công ty luật.

Trên đường đi, cô nhìn thấy một cửa hàng bánh bao, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng người qua lại rất tấp nập.

Tô Nhạc dừng lại, đi qua mua hai cái bánh bao.

Nói thật, rất ngon.

Từ đó về sau, Tô Nhạc luôn ăn bánh bao ở quán đó.

Sau khi tốt nghiệp và thuê nhà ở cách quán bánh bao chưa tới mười phút đi bộ, mỗi ngày cô rời giường rồi đi bộ qua thì lại càng tiện hơn.

Vừa ngồi xuống, ông chủ đã mỉm cười đi tới.

“Vẫn như cũ hả?”

Tô Nhạc mỉm cười lại: “Dạ.” Sau đó bổ sung một câu: “Cảm ơn chú ạ.”

Ông chủ mỉm cười trở về.

Quán này là do một cặp vợ chồng hơn bốn mươi tuổi mở.

Chưa qua bao lâu mà bánh bao đã được bê lên, Tô Nhạc lại nói cảm ơn rồi cúi đầu ăn sáng.

“Chú ơi, vẫn như cũ ạ.”

Bên kia, ông chủ nhiệt tình trả lời.

Sáng nào cũng ăn ở đây đã thành thói quen. Tô Nhạc vẫn cúi đầu ăn bữa sáng của mình.

Một lúc sau, trên đầu cô tối sầm lại, cô ngẩng đầu nhìn lên.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Chào hỏi xong, Tô Nhạc tiếp tục cúi đầu ăn sáng, không hề có ý hỏi tại sao Mục Thiên Thừa lại ở đây. Chỗ này vốn là nơi ăn uống, gặp người nào cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nhìn người đối diện cúi đầu chuyên tâm ăn uống, Mục Thiên Thừa cũng không nói chuyện. Anh chỉ cúi đầu mà không biết nhìn cái gì.

Rõ ràng là đang ăn nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được trên đỉnh đầu có ánh mắt như có như không lướt qua.

Tô Nhạc ngẩng đầu: “Anh Mục, thật trùng hợp.”

Cô nói xong, Mục Thiên Thừa bật cười, sau đó anh nhận ra mình có chút thất lễ thì xua tay: “Thật trùng hợp.”

Tô Nhạc gật đầu: “Đồ ăn của anh ra rồi kìa.”

Mục Thiên Thừa lại gật đầu.

Ông chủ bưng tới rồi mỉm cười: “Tiểu Mục, sao hôm nay không thấy người đi cùng cậu đâu?”

“Cậu ta đi huấn luyện rồi ạ.” Mục Thiên Thừa mỉm cười trả lời: “Thiên Quân nói gần đây Thập Nhất rất tiến bộ.”

Nghe Mục Thiên Thừa nói, ông chủ có chút xấu hổ, bàn tay vốn để xuống lại nắm lấy tạp dề phía trước, siết chặt rồi lại buông xuôi: “Thập Nhất không gây phiền toái cho các cậu chứ?”

Mục Thiên Thừa lắc đầu: “Cậu ấy rất ngoan, tiến bộ rất nhanh. Chẳng bao lâu nữa có thể thử tham gia trận đấu rồi.”

Nghe được bốn chữ tham gia trận đấu, ông chủ càng căng thẳng hơn: “Thôi, thôi, bỏ đi. Nó, nó... sẽ kéo đội của các cậu xuống đấy.”

Mục Thiên Thừa lắc đầu: “Không đâu, Thiên Quân cũng đề nghị cậu ấy tham gia trận đấu mà.”

Trong lúc họ nói chuyện, Tô Nhạc đã ăn xong. Cô để đũa xuống rồi tính tiền, cũng không để ý tới nội dung cuộc nói chuyện của hai người.

“Ông chủ, tính tiền cho cháu.” Tô Nhạc nói, vừa sờ vào túi tiền thì... ngây người.

Ví của cô không có ở đây.

Nhìn nét mặt của cô, Mục Thiên Thừa nói: “Chú, chúng cháu đi cùng nhau, lát nữa để cháu thanh toán.”

Ông chủ nghe được là đi cùng nhau thì nói: “Không cần không cần, xem như tôi mời các cậu ăn. Bây giờ cậu quan tâm Thập Nhất như vậy, tôi cũng không biết cảm ơn cậu thế nào. Nếu như không có cậu thì Thập Nhất bây giờ vẫn... vẫn…” Còn chưa nói xong thì nước mắt ông chủ đã sắp trào ra rồi.

“Thập Nhất rất có tài năng.”

Ông chủ gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, có một vị khách khác tới, ông chủ lại ra đón khách.

Tô Nhạc bình tĩnh ngồi ở đối diện, chờ Mục Thiên Thừa nói chuyện xong thì cô mới mở miệng: “Cảm ơn, tôi sẽ trả tiền lại cho anh.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mục Thiên Thừa nhíu mày mỉm cười: “Tôi mời cô, coi như cảm ơn.”

“Tôi không biết tôi đã làm gì mà cần anh cảm ơn.”

“Giúp tôi nhặt chìa khóa.” Anh nói xong, chỉ chỉ chân mình: “Cô xem, hành động của tôi có chút bất tiện.”

Tô Nhạc đã chú ý đến chân của anh ngay từ đầu rồi. Nhưng mà chuyện này được xem là chuyện cá nhân. Đối với đời tư của người khác, Tô Nhạc không có hứng thú muốn biết quá nhiều.

Cô gật đầu.

Sau đó cô không nói thêm gì nữa, chờ Mục Thiên Thừa ăn xong bữa sáng.

Dù đang ở ngoài đường, nhưng Tô Nhạc có thể thấy anh được giáo dục rất tốt, ăn rất chậm, nhai từ tốn, không gây tiếng động. Húp cháo không hề phát ra tiếng giống người xung quanh. Vừa rồi lúc anh đang nói chuyện với cô cũng không chạm vào đồ ăn trước mặt. Chỉ khi ngừng nói chuyện thì anh mới cúi đầu chậm rãi ăn.

Không mang điện thoại ra ngoài, Tô Nhạc ngồi ngẩn người ở đối diện.

Lúc thì nhìn bầu trời, lúc thì nhìn người qua lại.

Đến lúc Mục Thiên Thừa ăn xong thì cô mới quay đầu lại.

“Rất nhàm chán phải không?” Mục Thiên Thừa hỏi, sau đó anh lấy khăn tay sạch sẽ ra lau sạch khóe miệng. Tuy rằng chẳng hề dính gì.

Tô Nhạc nhìn một loạt hành động của anh, cảm thấy khó có thể rời mắt.

Thực ra, từ lần đầu gặp nhau cho đến bây giờ, khi hai người ngồi đối diện nhau, cô chưa bao giờ nhìn kỹ anh.

Ngoại trừ đôi mắt sáng như hoa đào ấy, thực sự cô không để ý đến cái gì khác. Mũi rất thẳng, môi mỏng, làn da trắng nõn. Không tính là đẹp trai lắm, nhưng là kiểu người càng nhìn thì lại càng thấy ưa nhìn.

Anh ngồi đối diện với cô, cử động chậm lại để người đối diện dễ nhìn vào anh hơn.

Cô đang nhìn anh, và anh cũng đang nhìn cô.

Mái tóc ngắn qua tai, kết hợp với các đường nét nhỏ nhắn trên gương mặt cô, tạo nên một cảm giác khó tả.

Mục Thiên Thừa cảm thấy cô hợp với vẻ đáng yêu, cũng không cần phải ngày nào cũng quá nghiêm túc.

Hai người đối mặt vài giây, Tô Nhạc mới kịp phản ứng, quay đầu đi: “Làm ơn tính tiền giúp tôi.”

Mục Thiên Thừa gật đầu.

Thanh toán xong, Tô Nhạc đứng dậy rồi bước sang một bên chờ người đàn ông đi tới.

Cũng giống như ngày hôm qua, Tô Nhạc không vội, quay đầu nhìn anh.

Dường như anh đã quen với con người hiện tại của mình. Anh từ từ đứng dậy, cầm cây gậy bên cạnh tự đứng dậy rồi bước từng bước một.

Cô chờ anh đi tới rồi nói: “Tôi giúp anh gọi xe nhé.”

Mục Thiên Thừa mỉm cười: “Cảm ơn.”

Sau đó không nói lời nào nữa.

Tô Nhạc phối hợp với tốc độ của Mục Thiên Thừa, từ từ đi về phía ngã tư.

Anh đi không quá nhanh, cũng không quá chậm. Chân bị thương kia hơi chạm đất một chút vẫn chịu được.

Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, Tô Nhạc không có việc gì làm, bước đi chậm rãi theo anh.

8 giờ, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, xuyên qua bóng cây mà chiếu xuống, còn mang theo chút ấm áp. Hai người đi từ từ, không có bất kỳ trao đổi nào, cũng không cảm thấy lúng túng.

Đoạn đường không ngắn cũng không dài, Tô Nhạc đi bộ cũng không có cảm giác mệt mỏi, ngược lại, Mục Thiên Thừa lại đổ một lớp mồ hôi mỏng trên trán.

Tô Nhạc đưa khăn tay tới: “Anh ở đây lau mồ hôi đi, tôi đi gọi xe giúp anh.”

Cô chờ Mục Thiên Thừa nhận lấy rồi mới rời đi.

Buổi sáng ngày Chủ nhật, trên đường không có quá nhiều người, chẳng bao lâu Tô Nhạc đã trở lại. Mục Thiên Thừa chống gậy đứng thẳng lên:

“Cảm ơn.”

“Không có gì, tiện tay mà thôi.”

Tiễn Mục Thiên Thừa rời đi xong, Tô Nhạc chậm rãi quay về. Con đường này trước đây đi học cô thường đi qua, từ khi tốt nghiệp rồi thì chưa bao giờ đi lại.

Buổi sáng không có quá nhiều người, Tô Nhạc ôm may mắn trong lòng mà đi ngược trở về, hy vọng có thể tìm thấy túi tiền đã rơi mất.

Mãi cho tới tận khi đến dưới tầng rồi mà vẫn không thấy.

Cô thở dài, từ bỏ vậy.

Coi như mình xui xẻo, chỉ là phiền cái phải ra ngân hàng làm lại thẻ.

Cô cầm chìa khóa mở cửa ra, nghĩ tới thứ hai phải dành thời gian tới ngân hàng một chuyến. Nghĩ tới thủ tục làm lại thẻ, Tô Nhạc nhíu mày, thật sự quá phiền toái.

Cô không hề chú ý đến dưới chân đá phải cái gì đó. Tô Nhạc cúi đầu, ví tiền của cô bị đá bay một thước và đang nằm nghiêng ở chỗ đó. Tô Nhạc nhìn thử, hoa văn trên túi tiền tựa như đang mỉm cười chào hỏi. Tô Nhạc mếu máo cười, cô cảm thấy nó giống như đang cười nhạo cô làm rơi nó vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Xoa xoa lông mày, cô bất giác bật cười.

Vừa rồi về đến nơi, cô cúi đầu tìm ví suốt, khiến mấy con chó trong khu cứ đi theo sau, ngửi chỗ này, ngó chỗ kia.

Thời gian còn lại của ngày Chủ nhật, ngoại trừ xem tài liệu ra thì cô còn đi ra ngoài đi siêu thị.

Nhân tiện vứt bỏ luôn đồ ăn hết hạn.

Cả ngày Chủ nhật cô đều dành để sắp xếp những thứ đó.

Tô Nhạc vùi đầu trong phòng làm việc, sắp xếp lại những tài liệu cũ. Phần lớn đều là ghi chép từ các vụ án trước đây.

Trong số đó còn có một số tài liệu mà Tạ Nam đã hỗ trợ cô sắp xếp lại.

Tô Nhạc lấy tài liệu xuống, xem từng trang một rồi cười nhẹ. Chữ viết của Tạ Nam cũng như con người cô ấy, rất hồn nhiên, viết cả trang giấy mà hầu như không giữ được dòng nào thẳng hàng.

Tô Nhạc lắc đầu rồi lại lật sang một trang khác, vừa nhìn thấy dòng chữ phía trên thì cô lập tức dừng tay lại.

Bài viết chỉ tốn nửa trang giấy. Nửa trang giấy còn lại bị lấp kín bởi một cái tên.

Cô biết nét chữ này, cũng biết đến cái tên này.

Chỉ là, cô nhớ rõ tất cả những tài liệu này là do Tạ Nam viết, chiều hôm ấy Tạ Thiệu không hề có ở đó.

Do dự một lát, cô rút tờ giấy kia ra và tìm một mảnh giấy khác rồi viết lại, sau đó cô lại cất mảnh giấy kia đi.

Chuyện tình cảm, có đôi lúc khó nói rõ như vậy đấy.

Rõ ràng người đó không có gì đặc biệt quan tâm đến bạn, chỉ là khi nói chuyện với bạn thì cười nhiều hơn một chút, chỉ là lúc tan làm thì nhắc bạn nên ăn cơm, chỉ là khi bận rộn đến khuya thì nói bạn ngủ sớm một chút.

Vậy rốt cuộc là gì đây?

Rất nhiều đêm cô không ngủ được và cũng nghĩ, vậy rốt cuộc là gì đây? Đối với anh ta vào thời điểm đó, những chuyện tình cảm nhỏ nhặt này không có gì đặc biệt cả. Đôi khi anh ta còn tức giận quát Trịnh Thông về nhà ngủ, bởi vì Trịnh Thông đã thức suốt đêm, nhưng chờ Trịnh Thông rời đi rồi thì sẽ giúp người ta làm nốt việc còn lại.

Vậy rốt cuộc là thế nào nhỉ? Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, vốn nên quan tâm lẫn nhau.

Tô Nhạc khép hờ mắt, cơ thể co lại trong ghế, không muốn cử động, càng không muốn chạm vào tờ giấy trên bàn kia.

Rất nhiều năm qua, trong lòng cô vẫn luôn phủ nhận, nhưng giờ phút này đây, cô không thể không thừa nhận rằng cô thích Tạ Thiệu, thích từ rất lâu rồi.

Từ lúc cô mới vào công ty luật. Tình cảm ấy càng kìm nén thì lại càng không buông bỏ được.

Xoa dịu tâm trạng chốc lát rồi cô đứng lên, cầm lấy tờ giấy trên bàn rồi tiện tay vứt vào thùng rác.

Không thể là không thể, nếu như biết là không thể thì nên sớm quay đầu.

Buổi tối, sau khi đã sắp xếp xong trong phòng sách, Tô Nhạc xách túi rác đi ra ngoài vứt rồi đi ăn luôn.

Đối với ăn uống, cô chưa bao giờ qua loa.

Đã có bài học lần trước, cho nên trước khi ra ngoài, cô liên tục kiểm tra túi tiền có ở đó hay không rồi mới yên tâm đóng cửa rời đi.

Hôm nay thời tiết nóng hơn hôm qua rất nhiều, mới ra ngoài chưa được một lúc, Tô Nhạc đã không chịu nổi mà đổ mồ hôi.

Cô chọn một quán mì lạnh ở gần đó để ăn cho xong bữa, sau đó lại đi dạo siêu thị một vòng rồi mới trở về.

Tô Nhạc không thích mang theo điện thoại. Đối với cô mà nói, cuộc sống tự do là cuộc sống không có điện thoại, có nó thì lúc nào cũng phải chú ý xem có bỏ quên điện thoại không, còn phải quan tâm lượng pin của nó.

Vừa mở cửa ra, tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên rồi dừng lại. Tô Nhạc đóng cửa lại, đặt đồ trong tay xuống trước cửa rồi đi tới.

Màn hình mờ mờ hiển thị có năm cuộc gọi nhỡ.

Tô Nhạc cầm lên, đúng lúc tiếng chuông lại vang lên.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chị Nhạc, ngày mai chị tới sớm một chút nhé.” Trong khi nói chuyện còn mang theo chút hưng phấn.

“Có chuyện gì không?” Tô Nhạc hỏi.

“Chuyện lớn, ngày mai tới chị sẽ biết.”

Nói xong, không chờ Tô Nhạc hỏi lại thì Tạ Nam đã cúp máy rồi.

--------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi thật sự thích quyển sách này, chỉ cần chỉnh sửa đơn giản là xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play