A Hành bị thương không nhẹ, ít nhất mấy ngày này không thể tự đi tìm thức ăn. Sáng sớm, khi Kiều Dực tỉnh dậy, cậu cảm giác có gì đó đang liếm lông mình. Cậu đã quá quen với điều này, thậm chí không cần mở mắt cũng biết là ai.
Mạc Nhĩ cũng định ghé lại gần nhưng bị A Hành gầm lên một tiếng, liền lùi bước đi về phía bờ nước, lắc lắc bờm sư tử rồi nói: “Làm gì thế? Bị thương rồi mà tính khí còn nóng nảy hơn nữa?”
Kiều Dực thở dài một hơi, không thể không thừa nhận rằng Mạc Nhĩ đã nói đúng những gì cậu nghĩ trong lòng.
“Asius dạo này sẽ không đến đây, nhưng bầy sư tử phương bắc thì chưa chắc.” Trong đôi mắt A Hành ánh lên một tia mất kiên nhẫn, đuôi vung lên quật vào người Kiều Dực. Hắn nói: “Nếu chúng đến, báo cho ta một tiếng.”
Hắn nằm xuống, vết thương trên người vẫn rỉ máu. A Hành liếm vết thương ở chân trước, rồi cố gắng dụi vào người Kiều Dực, nhưng Kiều Dực đã đứng dậy, đi về phía hai con sư tử con.
A Hành không vui, đập mạnh đuôi xuống đất.
“Dù có đến thì cũng chẳng làm gì được, ngươi thế này còn muốn đánh nhau sao?” Mạc Nhĩ nhìn A Hành, sau một lúc trầm ngâm mới nói: “Bầy sư tử phương bắc có bốn con sư tử đực, con nào cũng thiện chiến. Trong đó, Asius là thủ lĩnh. Trước đây, khi Saisen còn ở bầy phương bắc, nó cũng từng thua dưới tay Asius.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT