"Anh, hắn cũng là chú sao?"

"Hắn không phải chú, hắn là con sư tử đực khác."

Hai con sư tử con thì thầm phía sau đuôi, còn Kiều Dực đi phía trước khẽ giật giật tai. Chỉ trách thính giác cậu quá tốt, cuộc trò chuyện của hai nhóc con nghe rõ mồn một. Cái đuôi vô thức vung nhẹ một cái, rồi bước chân cậu cũng nhanh hơn chút.

"Anh trai, anh trai."

"Đừng gọi nữa!" Sư tử con đi phía trước quay đầu lại: "Đi nhanh lên, em muốn bị linh cẩu ăn thịt sao?"

Nghe vậy, con sư tử con phía sau vội tăng tốc, nhưng nó vẫn còn quá nhỏ. Một chân trước bị vướng vào cọng cỏ, khiến nó lăn một vòng, để lộ cái bụng lông xù, rồi lại loạng choạng đứng dậy, tiếp tục theo sát sau lưng Kiều Dực.

Kiều Dực quay đầu nhìn một chút rồi cố ý đi chậm lại.

Ban đêm trên thảo nguyên đầy rẫy nguy hiểm, những kẻ săn mồi cỡ lớn đang đói bụng sẽ rình rập trong bụi cỏ, quan sát con mồi, chờ thời cơ để ra đòn chí mạng.

Sau khi đi một đoạn, Kiều Dực tìm một chỗ kín gió để nghỉ ngơi. Cậu nghiêng người nằm xuống, nhẹ nhàng liếm vết thương ở bụng, cảm thấy hơi đau.

Vết thương thâm đen vẫn đang rỉ máu. Dù chưa bị nhiễm trùng nhưng mấy ngày nay cũng không có thời gian để chữa trị tử tế. Kiều Dực nằm rạp xuống bãi cỏ, khóe mắt liếc thấy hai con sư tử con đang nép mình cách đó mười mét, cuối cùng cậu lên tiếng: "Lại đây đi, trốn xa thế, nếu linh cẩu tha mất hai đứa, ta cũng không biết đâu."

"Anh trai bảo không được đến quá gần." Một con sư tử nhỏ ló đầu tròn vo ra, nhìn Kiều Dực một cái rồi lại co rúm lại: "Anh không phải ba của bọn em, cũng không phải chú."

"Ha." Kiều Dực bật cười, cậu cào cào đất hai cái, vẫy đuôi đuổi ruồi, rồi nói: "Tùy hai đứa thôi."

Con sư tử đực nằm trên bãi cỏ, trông có vẻ hơi buồn bã một cách khó hiểu.

Nhưng đầu óc non nớt của sư tử con chưa đủ để xử lý vấn đề phức tạp này. Hai con sư tử con rúc vào nhau, líu ríu trò chuyện. Kiều Dực không quan tâm chúng nói gì, chỉ quay đầu quan sát xung quanh.

Đến nửa đêm, thảo nguyên chìm vào tĩnh lặng. Cuối cùng tiếng léo nhéo của hai nhóc con cũng im bặt, chúng đã mệt lả sau cả ngày dài, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chúng vẫn chưa hiểu rằng, ngày hôm nay đối với chúng có ý nghĩa đặc biệt thế nào.

Chúng đã mất mẹ.

Chúng đã thoát khỏi cái chết.

Ban đầu, Kiều Dực bị đánh thức bởi tiếng cành khô gãy. Cậu lập tức mở bừng đôi mắt màu vàng nhạt. Bản năng dã thú khiến chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm cậu tỉnh táo hoàn toàn, theo phản xạ bắt đầu tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh.

Phần lớn thời gian, đó chỉ là thỏ rừng chạy qua, đôi khi là hươu nhảy nhót bên cạnh.

Kiều Dực động đậy tai, định nằm xuống ngủ tiếp, nhưng rất nhanh cậu lại nghe thấy âm thanh đó lần nữa.

Lần này, cậu nghe rất rõ ràng!

Cậu lập tức quay phắt đầu lại nhìn về phía bụi cỏ khô phía sau. Nơi lẽ ra hai con sư tử con đang nằm, lúc này lại có một bóng đen đứng sừng sững.

Lông cậu dựng đứng lên!

Thứ đó nhanh chóng quắp lấy một con sư tử con định chạy. Kiều Dực lập tức gầm lên một tiếng trầm đục, rồi lao bổ tới!

Tiếng gầm giận dữ của sư tử vang vọng trong màn đêm, xuyên qua không khí, khiến con hươu đang gặm cỏ gần đó giật mình ngẩng đầu, sau đó lập tức nhảy vào bụi rậm bỏ chạy.

Con sư tử đực khổng lồ với móng vuốt to lớn mạnh mẽ đè nén sinh vật dưới móng, Kiều Dực lúc này mới nhận ra đó là một con khỉ đầu chó thảo nguyên. Con khỉ không chịu buông con sư tử con nó vừa mới trộm được, nhưng hàm răng sắc nhọn của sư tử đực đã áp sát, nó hét lên rồi buông tha con sư tử con.

Kiều Dực lập tức cắn chặt con khỉ, dùng sức quăng nó đi xa.

Khỉ đầu chó thường sống theo bầy, quả nhiên Kiều Dực nhìn thấy một con khỉ khác đang tìm cách lén lút lấy trộm một con sư tử con khác, Kiều Dực tiến lên một bước, ngẩng đầu lên phát ra một tiếng gầm cảnh cáo từ cổ họng vang vọng cả không gian. Con khỉ do dự một chút rồi lập tức chạy vào trong bụi cỏ.

Những con khỉ khác cũng ngay lập tức tản ra chạy trốn.

Kiều Dực cúi đầu, nhặt con sư tử con tròn vo ở dưới chân lên rồi quăng nó sang bên cạnh con sư tử con còn lại, rồi nói với giọng trầm: "Lại đây."

Lần này, hai con sư tử con không còn do dự mà nhanh chóng lại gần Kiều Dực, nhưng chúng vẫn giữ một khoảng cách nhỏ. Kiều Dực cảm thấy thú vị, nhưng cũng hiểu rõ rằng hai con sư tử con này vẫn còn sợ hãi mình, nên chỉ có thể đứng dậy, đi đến bên cạnh chúng rồi nằm xuống, nhìn những cơ thể mềm yếu, run rẩy của chúng, giơ một chân đặt lên một con, rồi liếm vào vết thương vừa nứt ra một chút, sau đó lại nằm xuống ngủ.

"Anh, anh ơi." Một con sư tử con khẽ gọi.

"Đừng gọi ta! Ngươi kêu lớn như vậy sẽ bị nghe thấy đấy!" Con còn lại nằm bên cạnh, lùi một chút rồi nhắm mắt lại.

"Ôi." Con sư tử con tỏ vẻ tủi thân, nằm xuống rồi lại nói: "Anh ơi, mẹ đâu rồi? Mẹ sẽ về không?"

Đêm hôm đó, Kiều Dực chìm vào giấc ngủ trong tiếng trò chuyện thì thầm của hai con sư tử con. Sáng hôm sau, Kiều Dực lại phải đi săn. Kỹ năng săn bắt của cậu ngày càng thuần thục, sau hai lần thất bại, cậu đã bắt được một con hươu non.

Sau khi ăn no, Kiều Dực đi sang một bên nghỉ ngơi, lúc này hai con sư tử con mới dám tiến lại gần, thử ăn chút thức ăn, vừa ăn vừa lén nhìn xem Kiều Dực có đuổi chúng đi không. Sau khi Kiều Dực ăn no, nhắm mắt nghỉ ngơi, chúng mới dám mạnh dạn vồ lấy, xé thịt và ăn nội tạng.

"Tên của các ngươi là gì?" Kiều Dực nằm trên cỏ, nhìn hai con sư tử con còn đang cố gắng ăn thịt vụn, hỏi.

"Không có, tên là gì vậy?" Một con sư tử con ló đầu hỏi.

"Tên là..." Kiều Dực suy nghĩ một chút: "Là cái gì đó chứng tỏ ngươi đã từng ở đây, để lại dấu vết của mình." Câu này giống như cậu nói với con sư tử con, nhưng cũng giống như cậu đang nói với chính mình.

"Vậy thì..." Cậu nhìn hai con sư tử con, một con thì thích chơi đuôi, còn con kia thì tính khí có chút nóng nảy, từ nhỏ đã có vết sẹo trên mặt, cậu nói: "Tiểu Vĩ và Tiểu Ba."

 

  • Tiểu Vĩ: đuôi nhỏ; Tiểu Ba: sẹo nhỏ

 

Cậu thực sự không giỏi đặt tên, khi còn làm việc ở trung tâm cứu hộ, cậu thường chỉ mở từ điển, thấy chữ gì thì dùng chữ đó.

Tiểu Vĩ quả thật rất thích chơi đuôi, sau khi ăn no, nó chạy theo Kiều Dực, thấy nó chơi vui vẻ, Kiều Dực cố tình vung đuôi hai lần, Tiểu Vĩ gần như đứng dậy kéo đuôi, nhưng cơ thể không vững nên lăn mấy vòng.

Kiều Dực ngáp một cái, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục dẫn theo hai con sư tử con lên đường, mùa khô thực sự đang dần đến gần, thời gian còn lại không nhiều, hơn nữa còn có hai con là sư tử non.

Vì trước đây sư tử mẹ đã nói rằng khu vực này có chủ, dù Kiều Dực không rõ "A Hành và Mạc Nhĩ" mà sư tử mẹ đề cập có mạnh mẽ đến mức nào, nhưng từ những vết thương và sự sợ hãi trên người sư tử mẹ, có thể thấy chúng là những kẻ có thể giết chết cậu.

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Tiểu Ba đi theo sau Kiều Dực hỏi.

"Gọi ba." Kiều Dực thở dài, vẫy vẫy cái đuôi. Phía sau, hai con sư tử nhỏ vẫn đang nhảy nhót vui vẻ. Cậu cố gắng dụ dỗ hai con sư tử nhỏ này gọi mình là "ba", dù sao sau này cậu cũng sẽ nuôi chúng, cha nuôi cũng là cha mà.

"Đi đâu?" Tiểu Ba ngẩng đầu nhỏ lên hỏi lần nữa.

"..." Kiều Dực nhìn thoáng qua thảo nguyên bao la, không quay đầu lại mà nói: "Đi về phía nam, để các ngươi không bị chết đói."

Ba con sư tử đi đi dừng dừng, Kiều Dực dẫn chúng đến một vũng nước nhỏ. Sau khi uống đủ nước, cậu vẫy vẫy bộ bờm vàng óng, rồi liếm móng vuốt, chỉnh sửa lại lớp lông tơ trên chân.

Nhưng ngay lúc đó, cậu ngửi thấy một mùi hương không thuộc về mình. Dựa vào bản năng, cậu lập tức nhận ra đó là mùi của một con sư tử đực khác.

Tim Kiều Dực đột nhiên siết chặt, cậu lập tức lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn hai con sư tử con vẫn còn đang uống nước, rồi nói ngay: "Đừng uống nữa, theo ta đi!"

Hai con sư tử nhỏ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu.

Một cảm giác nguy hiểm khó diễn tả bùng lên trong lòng Kiều Dực. Cậu đột nhiên hiểu ra ý nghĩa câu nói của con sư tử cái khi trước. Chỉ là chút mùi hương còn sót lại trong không khí thôi cũng khiến cậu cảm thấy khó chịu, theo bản năng chỉ muốn chạy trốn. Cậu gần như có thể tưởng tượng ra chủ nhân của mùi hương này là một con sư tử đực đáng sợ đến mức nào.

Nhưng cậu còn chưa kịp hành động, hai con sư tử nhỏ đang uống nước bỗng nhiên quỳ rạp xuống, cả người run rẩy. Cảm giác áp bức càng lúc càng nặng, Kiều Dực cúi đầu xuống nhìn, liền thấy trong vũng nước phản chiếu bóng dáng của một con sư tử, nhưng tuyệt đối không phải cậu.

Cậu quay đầu bỏ chạy, nhưng tốc độ của đối phương nhanh hơn rất nhiều. Một cú lao mạnh từ phía sau khiến cậu ngã lăn ra đất. Kiều Dực lăn một vòng, định đứng dậy chống trả, nhưng rõ ràng trong tình huống này, chạy trốn là không thể. Trên người cậu còn có vết thương, càng không có khả năng thoát khỏi móng vuốt của con sư tử đực này.

Nhưng ngay cả khi chiến đấu, cậu cũng không phải là đối thủ của đối phương. Chỉ vài chiêu đơn giản, cậu đã bị đè bẹp trên mặt đất. Kiều Dực gầm lên cảnh cáo con sư tử đực kia đừng đến gần hơn nữa.

Toàn thân cậu căng cứng, bản năng sợ hãi gần như muốn nghiền nát cậu. Chỉ có chút lý trí còn sót lại giúp cậu gầm gừ phản kháng.

Nhưng con sư tử đực kia rất nhanh đã cho cậu thấy sự chênh lệch giữa chúng. Rõ ràng thể hình của cậu trong đám sư tử đực đã không hề nhỏ, nhưng con sư tử này lại còn to hơn cậu một bậc. Khi hai con sư tử lao vào cắn xé, đối phương nhanh chóng đè cậu xuống, dùng móng vuốt ghìm chặt cậu trên mặt đất, giẫm lên xương sống cậu, rồi gầm lên một tiếng.

Tiếng gầm vang vọng bên tai Kiều Dực khiến từng sợi lông trên người cậu đều dựng đứng lên.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, con sư tử đè lên người cậu trông uy phong lẫm liệt, bộ bờm vàng tỏa ra ánh sáng kỳ dị.

Cậu nghe thấy đối phương chậm rãi nói từng chữ một: "Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, không được đặt chân vào đây một lần nào nữa, đúng không?"

Giọng của đối phương trẻ hơn so với tưởng tượng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự lạnh lẽo trong từng lời nói. Kiều Dực chưa bao giờ cảm thấy rõ ràng như lúc này, cậu chỉ cách cái chết đúng một đường tơ kẽ tóc.

Đối phương thực sự muốn giết cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play