Một đêm trôi qua, khi Kiều Dực tỉnh dậy, bụng vẫn còn hơi đau nhói. Cậu theo bản năng liếm vết thương của mình, sau đó liền cảm nhận được có gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Theo phản xạ, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía A Hành.
Đối phương chẳng hề né tránh, đôi mắt sư tử màu vàng kim lạnh lùng, vô cảm.
"Hôm nay ngươi đi dạy nó đi." A Hành mặt không biểu cảm đối diện với Kiều Dực, đồng thời dùng một chân đá tỉnh Mạc Nhĩ đang ngủ. Giọng hắn lạnh lùng: "Dậy đi."
"Ngươi thì sao?" Mạc Nhĩ đau đến hít vào một hơi lạnh, vội vàng bò dậy tránh ra, nói: "Ta là một con sư tử bị thương đấy."
"Ngươi không thấy ta cũng bị thương à?" A Hành nhắm mắt, nằm sấp xuống đất. Đuôi sư tử vẫy nhẹ trên mặt đất một cách không vui: "Ta phải dưỡng thương, không rảnh dạy nó."
"..." Mạc Nhĩ kinh ngạc nhìn lướt qua tấm lưng gần như không có vết thương của A Hành, tặc lưỡi hai tiếng: "Ngươi cũng gọi đây là bị thương sao? Vài vết cào nhỏ của nó tối qua là đóng vảy rồi. Nhưng mà ngươi ấy, một cú vả của ngươi làm nó chảy máu đấy."
A Hành lập tức vung đuôi đập mạnh xuống đất, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
"Được rồi." Mạc Nhĩ đứng dậy, liếm hai cái trên lưng A Hành, sau đó nói: "Ta dẫn nó đi tuần tra lãnh địa trước, ngươi cứ dưỡng thương cho tốt đi."
A Hành cười khẩy một tiếng, xoay đầu đi, tự mình nằm xuống.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play