"Điều đó cũng không chắc đâu." Kiều Dực nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Cậu rất ít khi nhìn thẳng vào mắt của A Hành, đôi mắt của một con sư tử luôn mang một sự công kích kỳ lạ, khiến mọi sinh vật dám nhìn thẳng vào nó trong thời gian dài đều bị xem là con mồi hoặc đối thủ.
"Hả?" Trong đôi mắt sư tử của A Hành lóe lên một ánh sáng nguy hiểm.
"Chắc có lẽ khi nào ngươi không còn hứng thú với ta nữa, ngươi sẽ bỏ ta đi." Kiều Dực nhớ lại ngày hôm đó khi bị A Hành bắt được, lúc đó cũng giống như bây giờ, gần như không có gì khác biệt.
Một kẻ truy đuổi tàn nhẫn và một kẻ bị truy đuổi không thể thoát.
Và câu nói của Mạc Nhĩ "Ngươi không thể thoát khỏi vòng truy đuổi của A Hành" dường như cũng đã được thực tế chứng minh.
"Bỏ đi?" A Hành cười nhạt, chiếc lưỡi thô ráp liếm qua cổ Kiều Dực khiến cậu không khỏi run rẩy một chút. Chỉ nghe thấy giọng A Hành trầm thấp, mang chút lạnh lẽo: "Những thứ ta không hứng thú, chỉ có thể giết hoặc ăn, ngươi chọn cái nào?"
"……" Kiều Dực đột nhiên quay đầu đi, cái bụng mềm mại của cậu dính một ít lá rơi vì đã lăn trên cỏ, nhưng mấy ngày qua lông đã mượt mà hơn nhiều.
"Kiều Dực." A Hành đứng bên cạnh Kiều Dực, nói: "Ta không biết ngươi sống sót trong đàn sư tử Carmel như thế nào, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, trong đàn sư tử của ta, chỉ có chết trận hoặc chết già, tất nhiên, nếu ta chết trước ngươi, thì coi như ta chưa nói gì."
"Nhưng, điều đó cơ bản là không thể." A Hành quơ đuôi một cái, đánh vào thân cây gần đó, rồi không quay đầu lại mà đi ra khỏi bụi cây.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play