Kiều Dực không hề biết đêm qua A Hành và Mạc Nhĩ đã nói những gì. Nhưng không có hai con sư tử nằm kề bên, cậu cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều. Cái đuôi nhẹ nhàng vẫy vẫy vài cái, rồi cậu nằm dài ra đất, há miệng lộ ra răng nanh, ngáp một cái.
Cậu bị A Hành liếm tỉnh dậy. Thói quen liếm lông của A Hành đúng là từ nhỏ đến lớn vẫn không đổi, chỉ có điều hiện tại thân hình của nó đã quá to lớn, khi liếm lông, răng nanh cọ sát vào lông Kiều Dực khiến cảm giác không còn đáng yêu như trước.
“Dậy rồi à?” A Hành hỏi.
Thói quen sinh hoạt hằng ngày của Kiều Dực cũng khá giống A Hành, chỉ là đêm qua cậu ngủ hơi sâu, đến sáng khi thức dậy thì mặt trời đã lên cao. A Hành chuẩn bị đi săn, nhưng không định dẫn Kiều Dực theo.
“Ngươi nghỉ ngơi đi.” A Hành liếm nhẹ vết thương trên lưng Kiều Dực, thấy cậu định đứng dậy thì dùng móng to đè lên người cậu: “Ta và Mạc Nhĩ đi săn.”
Thái độ của nó vô cùng kiên quyết, kiên quyết đến mức Kiều Dực cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Chờ ta quay lại.” A Hành lại liếm nhẹ lên lớp lông của Kiều Dực rồi quay đầu bước vào bụi cây. Mạc Nhĩ cũng nhanh chóng theo sau. Hai con sư tử dần biến mất khỏi tầm mắt Kiều Dực, để lại cậu trong một trạng thái mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT