Saisen gầm lên một tiếng khiến bầy linh cẩu hoảng hốt liếc nhìn, rồi nhanh chóng tha xác một con sư tử con chạy vào bụi rậm.
Saisen không có ý định ngăn cản gì, thậm chí nó còn chẳng muốn động đậy, liếm vết thương trên chân trước rồi nằm xuống đất, khép hờ mắt sư tử lại, định chợp mắt một chút.
A Hành đứng trên bờ liếm nhẹ Kiều Dực, giục cậu lên bờ.
“Ngươi không xuống sao?” Thực ra sư tử thường khá thích nước trong mùa khô, nhưng rõ ràng A Hành lại không thích. Kiều Dực thấy nó cứ nằm lì trên bờ, vết thương vẫn rỉ máu, liền leo lên từ bờ sông, nằm cạnh A Hành, nhẹ nhàng liếm vết thương cho nó.
A Hành thoải mái ngẩng cổ, gầm khẽ hai tiếng.
“Lại bị thương nữa rồi…” Kiều Dực nhìn những vết thương chưa từng lành hẳn trên người A Hành, thở dài. A Hành hiếu chiến, tính tình hung dữ, trong ấn tượng của cậu thì từ nhỏ nó đã như thế rồi.
Lúc A Hành còn nhỏ, thậm chí nhỏ hơn cả Tiểu Vĩ và những con khác, mỗi khi không chịu ăn uống là nó sẽ nhe nanh gầm gừ bằng giọng non nớt nhưng dữ tợn, giống như mèo con kêu, giơ móng vuốt để lộ cả đệm thịt và móng sắc, giận dữ hất đổ cả bát cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT