A Hành cũng không ngờ rằng mỗi lần lén nhìn trộm đều đúng lúc chạm phải ánh mắt của Kiều Dực, điều này khiến nó có chút lúng túng. Nó giả vờ bình tĩnh quay đầu đi, vẫy vẫy đuôi rồi nói: "Rời khỏi ta mới có mấy ngày, mà ngươi đã thụt lùi nhiều như vậy rồi sao? Ngay cả săn một con linh dương cũng có thể rớt xuống khe suối à?"
Giọng điệu của nó đầy vẻ chế giễu, cái đuôi vẫn vẫy qua vẫy lại, quét lên những đám cỏ khô khiến chúng rung lắc không ngừng.
Kiều Dực nhìn cái đuôi to lớn của A Hành mà khó có thể lờ đi, sau đó mới đáp: "Ta không dừng lại được, con linh dương giãy dụa quá mạnh."
"Vậy nên ta đã nói với ngươi từ trước rồi, phải cắn đứt cổ nó trong một hơi. Dù không thể cắn đứt cũng phải làm nó mất khả năng giãy dụa." A Hành nhìn chằm chằm Kiều Dực, nói: "Ngươi thế này mà còn định chạy trốn sao? Chưa kịp đến mùa mưa có khi đã đói chết rồi."
"Nhịn đói một hai ngày không chết được đâu." Kiều Dực cười khổ.
Cậu thè lưỡi liếm đi vết máu trên mặt, bờm dính đầy máu đã kết thành từng lọn, máu vẫn còn nhỏ xuống. Kiều Dực cúi đầu liếm vết thương trên chân trước, máu vẫn còn rỉ ra nhưng không quá nghiêm trọng.
Thấy vậy, A Hành bước lên trước, ngoạm lấy con linh dương rồi không thèm quay đầu lại mà đi về chỗ nghỉ ngơi. Kiều Dực hơi sững sờ một chút, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đi theo sau A Hành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play