Sau bữa tối, Khương Tri dìu Tống Duẫn Thư đi bộ tiêu cơm, từ sau truyền tới tiếng động cơ xe chạy vào viện, chỉ lúc sau, một người đàn ông bước xuống xe tiến về phía hai người.
Nhìn thấy Tống Duẫn Hành, đáy mắt Tống Duẫn Thư hiện lên ý cười, khóe môi cong cong nói với Khương Tri đang đứng bên cạnh: “Nhìn kìa, đại bá vương đến rồi.”
Khương Tri nhịn không được cười lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng sáng như viên bảo thạch nhìn anh không chớp mắt.
Đối diện tầm mắt của cô, đôi mắt hẹp dài của Tống Duẫn Hành cũng nhìn sang, cảm xúc ngưng đọng nơi đáy mắt.
Tống Duẫn Hành đến trước mặt hai người thì dừng lại, anh đỡ lấy Tống Duẫn Thư từ tay Khương Tri, cười nhạo một tiếng: “Người của chị còn cứng hơn sắt thép, hồi phục không tệ nha.”
Nếu không phải tay chân chị không tiện, sớm đã cho thằng nhãi này một chưởng rồi, Tống Duẫn Thư cười lạnh: “Đừng có mà chọc chị.”
Tống Duẫn Hành vuốt mũi cười cười, đảo mắt nhìn qua Khương Tri bên cạnh, ánh mắt bỗng chốc dịu dàng: “Khương Tri.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT