Chương 3: Báo ân không phải là nên lấy thân báo đáp sao? 3
Tần Ngũ cũng cảm thấy vậy thì người như Tần Vũ làm sao không chú ý cho được, cả đám tìm một khách sạn vào trọ lại, Tần vũ đem tin mật giao cho Tần Tứ bảo y đem về kinh giao cho hoàng thượng còn mình ở lại giải quyết vụ án này. Sau khi Tần Tứ rời đi, Tần Vũ lại sai Tần Ngũ và Tần Tam đi theo dõi tên quan kia và tình hình ở trại giam.
Lâm Sinh ngâm mình trong làn nước ấm, mái tóc dài được y vắt ngang thành bồn tắm. Y đang nghĩ xem về sau y sẽ làm gì, kiếm tiền thế nào hay là cứ đi lang bạt mọt thời gian rồi mới tính nhỉ…
Trong làn nước ấm, Lâm Sinh mơ mơ màng màng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa y mới bừng tỉnh lại, y cũng chẳng quan tâm làn nước đã lạnh, cứ thế bước ra khỏi bồn, thong thả mặc quần áo vào, sau đó mới đi ra mở cửa. Thấy người tới là Tần Lục, y hỏi.
'' Có chuyện gì vậy?''
'' Lão đại bảo ta gọi ngươi xuống dùng bữa cùng.''
Lâm Sinh bảo mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút, Tần Lục biết ý y không muốn làm phiền nên cũng gật đầu, xoay người đi. Cứ nghĩ chỉ cần bản thân y từ chối thì bên vị tướng quân kia sẽ thôi vì dù sao cả hai bên cũng không thân nhau lắm, chưa biết chừng về sau cũng không đi chung đường vì dù sao người ta cũng là tướng quân cao quý, mà y, một kẻ đến từ dị thế không thân không thích, không nơi nương tựa, không nên bám víu vào ai cả. Có mấy dị năng kia bên cạnh thì không lo sẽ không có cơm ăn cũng chẳng sợ bị người bắt nạt. Hơn nữa, trên đường đi ngao du, nếu gặp nơi nào phong cảnh hữu tình thì có thể làm nhà cũng được.
Nhung chưa đợi Lâm Sinh vẽ xong kế hoạch đời mình thì cánh cửa một lần nữa bị gõ vang. Lâm Sinh nhíu mày đi ra mở cửa, người tới ngoài Tần Lục còn có Tần Ngũ với Tần Tam hai tay bọn họ đều cầm hai khay đồ ăn còn bốc khói cho thấy đồ ăn là mới vừa dọn lên, Tần Vũ cứ thế thản nhiên mà đi vào, tiện thể kéo Lâm Sinh đang đứng ngơ ra đó ngồi vào bàn, Tần Tam đưa bát cơm nóng hổi tới, Tần Vũ đem đũa đặt vào tay y rồi nói.
'' Nghe nói ngươi không khỏe, vốn định để ngươi nghỉ ngơi nhưng nhận ra ngươi chưa ăn gì, sợ ngươi ngủ dậy đói nên chúng ta đem thức ăn lên cho ngươi, khỏi cảm ơn, ăn đi kẻo nguội.''
Muốn rời đi thì phải hỏi xem hắn có đồng ý không đã.
Tần Ngũ và Tần Tam nhìn nhau rồi nhìn sang Tần Lục, hắn lắc nhẹ đầu, cả ba không biết trong đầu lão đại nghĩ gì, không biết thiếu niên này có gì đặc biệt mà lão đại nhà bọn họ ra sức 'quan tâm ' như vậy nhỉ?
Bọn họ chỉ ấn tượng với Lâm Sinh khi dứt khoát đốt nhà của mình sau khi chôn cất phụ mẫu cùng người trong thôn thôi. Mặc dù người trong thôn là do bọn họ chôn..
Lâm Sinh:[' ??? Ý gì đây? Người ở thế giới này nhiệt tình thế cơ á?']
Trong lúc ăn, Tần Ngũ nói ra hết những gì hắn và Tần Tam nghe ngóng được ở trại giam.
'' Lão đại, quả nhiên như những gì ngươi nghi ngờ, tên quan kia và tên thủ lĩnh có quan hệ với nhau, muội muội hắn là vợ thủ lĩnh thổ phỉ.''
'' Hơn nữa, gã quan huyện kia không những vu oan, ép chết dân lành, đoạt vợ người khác,''
Tần Tam gắp cọng rau nói tiếp lời Tần Ngũ. Lâm Sinh vừa ăn vừa nói.
'' Vậy không phải các ngươi có lý do để bắt rồi à?''
---------------------------------------
Hôm sau, bên ngoài thành có một đoàn người ngựa tiến vào thành, trên xe ngựa, hai bên cửa sổ nhỏ thấp thoáng một dáng người mảnh khảnh, tóc búi cao, có vài sợi rơi xuống bờ vai trắng nõn của người nọ khiến không biết bao nhiêu là ánh mắt tò mò từ bên ngoài nhìn vào như si như mê, người nọ khẽ quay đầu ra ngoài cửa sổ làm không ít người sửng sốt, vừa hay cái liếc mắt ấy lại bị tên quan huyện vừa đi thả bọn thổ phỉ xong quay về bắt gặp, trần đời này gã chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp như vậy, làn môi đỏ căng mọng, cần cổ trắng ngần bờ vai thanh mảnh, nếu như đặt nàng ta dưới thân gã không biết sẽ có tư vị gì nhỉ? Gã nghĩ nghĩ rồi sai thủ hạ bên người đi điều tra. Còn về phần ' phụ nhân lẳng lơ ' trên xe ngựa vừa rồi không ai khác chính là Lâm Sinh, y buông mành che xuống, quay đầu lại nhìn ba người bên trong xe.
'' Cá cắn câu rồi, tiến hành bước tiếp theo đi.''
Tần Vũ rót một tách trà ấm đưa cho y, cười cười.
'' Phu nhân, mời dùng trà.''
Lâm Sinh liếc hắn một cái, Tần Tam và Tần Lục ánh mắt đảo quanh, tránh chạm mắt với hai người đối diện. Lúc Tần Vũ yêu cầu Lâm Sinh cải trang nữ nhân với lý do '' Ta đã mời ngươi ăn cơm thì theo lý ngươi nên góp chút sức lực.'' Mặc dù từ trước tới giờ lão đại nhà bọn họ luôn không thích lằng nhằng, ngoại trừ người đang ở kinh thành kia, ấy vậy mà bây giờ lại nhiệt tình với tiểu huynh đệ này, lẽ nào lão đại nhà bọn họ xem Lâm Sinh như thế thân của người kia ư?
Hai người bị suy nghĩ của chính họ dọa sợ mà không biết chính vì một lần Tần Tam lỡ miệng nói cho Tần Ngũ mà kéo dần khoảng cách tình cảm của lão đại nhà bọn họ và Lâm Sinh, tất nhiên đây là chuyện về sau.
Xe ngựa đi tới một khách sạn khác, khách sạn này nằm ngược hướng của khách sạn ban đầu bọn họ ở, để tránh cho tên quan kia khỏi nghi ngờ, Lâm Sinh còn đặc biệt mà giả vờ đi mua phấn son lượn lờ qua trước cổng huyện nha hai ba lần, lần nào cũng mặc y phục bó sát người, đường cong ' thiếu nữ' cứ thế mà mê mẩn cả đám nam nhân. Nếu hỏi đường cong ở đâu ra thì, phần ngực trên Lâm Sinh quấn khá nhiều lớp vải dày, còn cố ý tạo rãnh ở giữa cho giống như ngực to thật, cái cách này là do một đàn chị từng họ đại học chung với y chỉ cho trong một lần y diễn kịch cho trường.
----------------------------------------------
Mà bên trong huyện nha, gã tham quan chắp tay sau mông đi tới đi lui, có vẻ như gã đang suy tính chuyện gì đó, bỗng bên ngoài có một gã trung niên đi vào, tên tham quan liền hỏi.
'' Thế nào rồi?''
Gã trung niên gầy gò, vẻ mặt gian xảo, chắp tay bẩm báo.
'' Bẩm đại nhân, đám thương nhân kia vào trọ tại khách sạn Hoàng Long, mấy ngày nay vị thiếu phụ kia hay đi ra ngoài mua son phấn, vải vóc, không giống như người ở các thành trấn gần đây, vừa rồi lính gác cổng thành báo lại, tên thương nhân kia đã rời thành, chỉ còn lại vị phu nhân kia thôi, đại nhân, ngài...''
Câu sau gã không nói tiếp, gã biết đại nhân nhà gã sẽ làm gì tiếp theo. Dù sao thì những chuyện như thế này bọn họ làm cũng không ít. Như chợt nhớ ra điều gì, gã lại nói nhỏ bên tai tên tham quan làm khóe miệng hắn không khép lại được. Ngay lập tức hắn vuốt vuốt chòm râu dê của mình ngẫm nghĩ kế hoạch bắt cóc mỹ nhân về nhà.
Ban đêm, khi tất cả vạn vật chìm vào giấc ngủ say thì có một trận tiếng ồn bên trong đại sảnh khách sạn Hoàng Long làm không ít khách nhân không nhịn được phải ló đầu ra xem tình hình. Chỉ thấy bên dưới sảnh có một gã trung niên nhìn như tiên sinh trong huyện nha, gã dẫn theo mấy quan sai nói với chưởng quỹ.
'' Chúng ta đang đuổi bắt một tên trộm, và thấy hắn chạy vào khách sạn này, ngươi không phiền nếu chúng ta lục soát thử chứ?''
Câu này vừa thốt ra khiến chưởng quỹ không có cách nào từ chối, chỉ đành gật đầu chấp thuận. Gã trung niên hất cằm với đám quan sai, cả bọn hiểu ý chạy lên lầu làm bộ như đang lục soát nhưng thật ra là đang làm màu cho có.
Lâm Sinh nghe tiếng ồn toang ngồi dậy thì bị một cái khăn bịt miệng, chưa kịp ú ớ đã rơi vào hôn mê, thân thể nhỏ gầy rơi vào người nọ, hắn ôm trọn Lâm Sinh vào lòng rồi nhảy vút ra khỏi cửa sổ, cả quá trình chỉ như một cái chớp mắt.
------------------------------------------------------
Lần nữa tỉnh lại, Lâm Sinh thấy mình đang bị trói trên tường, xung quanh tối đen, chỉ có vài ánh sáng từ hai ba ngọn nến hiu hắt, nhìn như một gian mật thất vậy, trong mật thất này ngoại trừ có hai cái bàn dài, một cái ghế hình ngựa gỗ cùng ba bốn dụng cụ mà vừa nhìn, trong đầu Lâm Sinh đã nhảy ra những hình ảnh về mấy cái đồ chơi dành cho những người có sở thích mạnh bạo trong chuyện tình dục. Phút chốc, y chợt thấy rùng mình, có phải y nhận lời Tần Vũ là sai rồi không???