*
Ân Minh Chúc nhìn đống đồ vật được xếp thành một ngọn núi nhỏ kỳ quái, khóe miệng khẽ giật, không biết nên nói gì cho phải: “Sư tôn, những thứ này là...?”
“Là cố nhân để lại cho nhóc con, hắn tới đây lúc đêm qua một lát, giờ đã rời đi rồi.”
Cố Thanh Giác giải thích đơn giản mấy câu. Áo bông nhỏ đã biết đến sự tồn tại của hệ thống, dù lời y nói có mơ hồ thì cũng dễ dàng đoán được người đó là ai.
Quả nhiên, Ân Minh Chúc cũng đoán ra được người mà y nhắc đến là ai. Dù không nói thẳng, chỉ cần nhìn những món đồ kia, cũng biết được rõ ràng chúng không thuộc về thế giới này.
Ma Tôn bệ hạ thu lại nụ cười, đưa tay gom hết đồ vật lại, trong lòng thầm nghĩ: chính bọn họ hoàn toàn có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, không cần dùng đến những thứ của kẻ kia – người tuy dụng tâm chu đáo nhưng không thể khiến hắn yên lòng.
Nó không giống sư tôn, đơn thuần và không thù hận. Cái hệ thống kia trước đây hại họ thê thảm, nếu không nhờ Phù Lê Tiên Tôn, sư tôn mà thật sự bị mang đi thì đến lúc đó bọn họ cũng đành bất lực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT